Với tuổi trẻ và sắc đẹp của cô gái mới lớn, thêm giọng ca hút hồn. Mỗi đêm đứng dưới ánh đèn sân khấu phòng trà trong tà áo dài tha thướt, sức hút của ca sĩ Minh Hiếu khiến cánh mày râu trong giới ăn chơi giàu có, quyền thế không cưỡng lại được. Họ không chỉ đổ dồn ánh mắt về cô ca sĩ đẹp lộng lẫy có giọng ca quá u buồn mà còn ước muốn chinh phục được con chim sơn ca từ đồng nội về thành phố như một thứ hương vị mới lạ, độc đáo và rất mê hoặc.
Trong số những kẻ si tình thuộc hàng quan chức mỗi đêm có mặt ở phòng trà Tiếng Tơ Đồng có một anh chàng võ biền, cục mịch: đại úy Ngô Bằng, là cháu ruột, kiêm cận vệ cho Tổng thống Ngô Đình Diệm của nền đệ nhất cộng hòa miền Nam. Ngô Bằng có nhị đẳng Judo, tam đẳng taekwondo, nghĩa là một tay võ biền thứ thiệt.
Đẹp trai không bằng chai mặt
Chẳng biết Ngô Bằng làm công việc cận vệ cho Ngô tổng thống lúc nào mà hắn canh lúc ca sĩ Minh Hiếu hát xong ở phòng trà Tiếng tơ đồng ra là tới phòng trà đón đầu Minh Hiếu đề nghị được đưa người đẹp về. Minh Hiếu không đồng ý, lên xe xích lô đi thẳng, Ngô Bằng không bỏ cuộc, tà tà lái chiếc Vespa Sprins 150cc theo. Hắn không mặc thường phục mà chơi luôn bộ quân phục của cận vệ Tổng thống phủ cho nó "oách", với bộ quân phục cận vệ tổng thống phủ và cây P38 kè kè bên hông, chẳng tay ma cà bông nào dám tranh giành hay “cản địa” lộ trình Ngô Bằng hộ tống người đẹp từ đường Yên Đỗ về Trần Quý Cáp.
Tuy không được người đẹp đoái hoài, tay sĩ quan võ biền này cũng chẳng biết tán tỉnh văn hoa, hắn chỉ chăm chăm vào lợi thế của mình là… cái mặt lỳ, “đẹp trai không bằng chai mặt”-Ngô Bằng rất thích câu này và cứ thế mỗi đêm trong vai anh hùng câm lặng, hắn đường hoàng làm… cận vệ đưa ca sĩ Minh Hiếu về dinh và kiên nhẫn chờ thời cơ thế nào rồi cũng tới-Ngô Bằng nghĩ vậy.
Quả nhiên, vào một buổi tối cuối tháng 7-1958, khi ca sĩ Minh Hiếu vừa bước ra khỏi cửa phòng trà Tiếng Tơ Đồng thì trời đã giúp Ngô Bằng khi bất ngờ trút xuống một cơn mưa cực lớn. Cả con đường khuya vắng tanh trong cơn mưa như xối, không có bóng chiếc taxi chạy qua cũng như bác xích lô nào núp mưa đợi khách. Trong lúc ca sĩ Minh Hiếu sốt ruột, lúng túng định quay vào phòng trà trú mưa thì Ngô Bằng xuất hiện với chiếc vespa sprins quen thuộc. Hắn mặc áo mưa nhà binh Mỹ và chìa cho Minh Hiếu chiếc áo mưa kiểu phụ nữ màu hồng mới cáu đã chuẩn bị sẵn từ bao giờ. Ngô Bằng ân cần mời Minh Hiếu mặc áo mưa vào và lên xe để hắn đưa về vì trời đã khuya mà mưa thì chưa biết bao giờ mới tạnh. Thấy gã đàn ông tử tế, theo đuổi mình mãi, giờ lại xuất hiện đúng lúc đưa cho chiếc áo mưa rồi đề nghị chở về nên Minh Hiếu cảm động. Cô chớp đôi mắt sâu đen, sáng long lanh trong ánh đèn mỉm cười đồng ý và ngồi lên yên xe. Ngô Bằng sung sướng khi lần đầu tiên được chở người trong mộng. Hắn rồ ga, phóng vút đi trong cơn mưa tầm tã. Người cứ phơi phới như đang bay lên mây.
Khi đưa Minh Hiếu về tới nhà, do cơn mưa quá lớn nên dù có áo đi mưa nhưng cả Ngô Bằng và Minh Hiếu đều ướt sũng. Thấy “người ơn” của mình lạnh run, Minh Hiếu không nỡ để Ngô Bằng dầm mưa quay về nên cô bảo Ngô Bằng hãy cởi áo ra để cô hong cho khô, sau đó hãy mặc về nếu không sẽ bị cảm lạnh. Chỉ đợi có thế, Ngô Bằng lẳng lặng đi đóng cửa và thay vì cởi áo ra “hong cho khô” anh chàng chuyên đi “bẻ hoa trộm” này đã xông đến Minh Hiếu như con hổ đói lâu ngày không được miếng thịt người. Ngô Bằng dùng một thế võ đơn giản khóa hai tay Minh Hiếu lại khi cô ra sức chống cự và thực hiện hành vi chiếm đoạt trinh tiết của “đóa hoa đồng nội”.
Kẻ đi đày, người uống thuốc ngủ tự tử
Sau đêm mưa định mệnh, bị đại úy Ngô Bằng cưỡng hiếp, ca sĩ Minh Hiếu bị suy sụp tinh thần nặng, cô cố giấu chuyện này với tất cả mọi người nhất là với “ân nhân” của mình là ký giả Nguyễn Lang. Nhưng chẳng hiểu có phải do gã Ngô Bằng chơi trò tung tin chứng tỏ sự chiến thắng của mình trong việc khuất phục ca sĩ Minh Hiếu hay không mà một số báo nắm được loại tin tức cực hót này nên đua nhau tung lên trang 1, giật tít ca sĩ Minh Hiếu bị cận vệ của tổng thống hiếp dâm. Người ta đổ xô mua báo đọc và bàn tán khắp mọi nơi, còn ca sĩ Minh Hiếu thì nằm khóc sưng cả mắt, đau khổ đến tột cùng. Riêng đại úy Ngô Bằng thì đứng trước cơn thịnh nộ của “ông cậu” tổng thống, Ngô Đình Diệm đã bàn với ông em cố vấn Ngô Đình Nhu tìm cách “dàn xếp” với báo chí cho qua vụ này vì nếu để bùng ra thì không có lợi về mặt chính trị lẫn…đạo đức cho gia đình họ Ngô. Một mặt ông Diệm cũng nghĩ cách “đày” thằng cháu trời đánh ra vùng 1 chiến thuật cho làm lao công đào binh ít lâu như một biện pháp kỷ luật nặng để trấn an dư luận.
Bị báo chí đưa tin, các ca sĩ đồng nghiệp bàn tán, cạnh khóe, ca sĩ Minh Hiếu như không còn đứng vững nổi trên sân khấu. Một đêm gió đầy trời thành phố như nhắc nhớ kỷ niệm đớn đau vẫn chưa làm sao nguôi ngoai được, tại vũ trường Liberty trên đường Tự Do (Đồng Khởi bây giờ), sau khi gắng gượng hát xong bài “Ngăn Cách” của Y Vân và bài “Quen nhau trên đường về” của Thăng Long trong nước mắt, ca sĩ Minh Hiếu lẻn vào toallet mở ví lấy ra một vốc thuốc ngủ Euquinol 20 viên cho cả vào miệng, cô quyết tự tử để giải thoát khỏi nỗi đau dằn xé mỗi đêm khi đi hát về và cũng để cho xong một kiếp cầm ca.
(còn tiếp)
Từ Kế Tường