Cứ trung bình mỗi trận ở Bundesliga, Mkhitaryan lại có một bàn thắng hoặc một kiến tạo. Thế nhưng bên trong sát thủ sân cỏ ấy, là một trái tim u uẩn nhiều tâm trạng.
Ở Châu Âu, mặt trời mọc ở phía Tây. Còn phía Đông chỉ là lạnh lẽo, u trầm. Hai thế giới văn hoá cũng là hai thế giới bóng đá. Một đằng Tây Âu, bóng đá thật là hào nhoáng, nó là thành phần của nền kinh tế, nó mang cả âm nhạc và nghệ thuật ra để kiêu hãnh tự soi mình. Ngược lại, phía Đông sau những năm 93, bóng đá cứ mãi là thánh đường xây dở, bất chấp nỗ lực của người anh cả Moskva.
Khi chuyển từ Shakhtar đến Dortmund mùa 13/14, với Mkhitaryan, đó không phải chỉ là chuyển nhượng, đó là bước từ thế giới này sang một thế giới hoàn toàn khác, rộng lớn, đẹp đẽ và ồn ào. Cái đã đảm bảo giá trị của anh có lẽ không phải là danh hiệu vua phá lưới ở giải Ukraine, mà lại là...Liverpool. Liverpool từng đưa "Miki" vào mục tiêu chuyển nhượng. Hẳn phải là một cầu thủ giỏi Liverpool mới quan tâm! Bởi vì Mkhitaryan chỉ là một tiền vệ vô danh đến từ Armenia
Từ khi chuyển sang Dortmund, Mkhitaryan trở thành một trong những tiền vệ đáng sợ nhất Bundesliga. Ảnh: GettyImages
Mkhitaryan có gương mặt đẹp của một người nhiều suy tư, với nụ cười lạnh lẽo, những nét Tây Á tuy mờ nhạt nhưng vẫn nhận ra được trên đôi mắt. Anh ăn nói chừng mực, ít khi có phát ngôn cá nhân, giống như mọi cầu thủ Dortmund khác. Vì thế cũng không có nhiều tài liệu để nói về tính cách của anh, ngoại trừ chỉ một lần, Miki có vẻ đã bộc bạch - không phải với niềm phấn khích - tâm sự của mình: "Mỗi bước chạy, mỗi pha dứt điểm của tôi đều có bóng dáng lá cờ Armenia".
Thấy gì ở đây? Một người yêu nước? Thế nhưng chúng ta đâu thấy tổ quốc Nhật Bản, tổ quốc Gabon, lá cờ Ba Lan bay phấp phới trong tâm trạng các Kagawa, Aubameyang hay Piszczek. Đại văn hào Kafka từng nói "Ở Đức, tôi thấy mình giống người lưu vong hơn cả". Kafka người Cezch - cách Đức không xa. Câu nói này đúng với Mkitaryan: quê hương của anh so với nước Đức quá đặc thù văn hoá này, xa vời vợi, xa hơn Nhật Bản và Gabon. Ta hãy nhớ lại: Ciro Immobile - tuyển thủ Ý đến Dortmund cùng Miki - đã viết thư liên tục cho các CĐV ở Torino, đầy chuyện vui. Đó là sự tự tin của người mang ý thức Tây Âu, đi đâu cũng là nhà.
Nhưng Mkhitaryan không có điều đó. Nhìn về phương Đông xa xa, quê hương anh nhỏ bé trong bóng dáng của nước Nga thù nghịch, nơi những chủng tộc trong quá khứ bị kỳ thị ở Đức, mà kỷ niệm duy nhất của họ với Tây Âu chỉ là chiến tranh, bắt bớ, lăng mạ. Công dân ưu tú của Armenia giờ đây đến Đức với kỳ vọng thay thế một công dân ưu tú của chính nước Đức: Mario Gotze. Quá nhiều áp lực cho Miki! Và anh cần bóng dáng lá cờ tổ quốc để chiến đấu, không phải với đối thủ - thực ra chỉ là những cầu thủ đối phương kém tài hơn anh - mà là với chính mình.
Mkhitaryan có gương mặt đẹp của một người nhiều suy tư. Ảnh: Internet
Mkhitaryan trầm lặng đi rất nhiều sau khoảnh khắc cái cột dọc tai quái từ chối bàn thắng thứ ba vào lưới Real Madrid. Giá như đó là Casillas cản phá, chuyện đã khác rất nhiều. Bởi thất bại trước một đối thủ giỏi bao giờ cũng nhẹ nhàng và ít ám ảnh hơn thất bại trước sự đen đủi vô hình. Báo chí nhận xét rằng "Miki chưa đủ cá tính, chưa đủ tinh quái". Khốn nỗi chỉ có cột dọc và thất bại mới có thể thui rèn được cá tính và tinh quái. Biết bao nhiêu thì vừa?
Mkhitaryan giờ đây là ngọc quý của Dortmund. Ghi bàn liên tục từ tận trong mùa hè, 10 pha kiến tạo, anh đã có lần được so sánh với C.Ronaldo. Tuchel đã chăm sóc cho Miki rất kỹ càng, để anh chơi rộng, nhiều quyền tự quyết và thể hiện tài năng trong những cú sút xa.
Các CĐV Dortmund rất tin tưởng anh, tên của Miki đã được hô vang trên khắp khán đài Westfallen Stadion khi anh được thay ra trận Dortmund tiếp Leverkusen (vòng 5). Ta có thừa lý do để tin rằng Miki sẽ thành ngôi sao lớn, thành niềm tự hào của đội bóng vùng Ruhr. Thế nhưng Mkhitaryan vẫn luôn ăn mừng bàn thắng một cách vừa phải, như thể đó là góp vui cùng đồng đội.
Vùng Ruhr đang vào mùa Oktoberfest, say sưa trong tiếng nhạc và bia tươi màu vàng. Hãy cười lên, Miki! Và hãy thể hiện cá tính mãnh liệt. Cần có nhiều hơn từ anh những pha ăn mừng với cánh tay giơ lên, ưỡn ngực và một nụ hôn gió cho góc khán đài của các Ultras. Phải như thế để anh trở thành thủ lĩnh thật sự của đội bóng "ai cũng mến" ở Châu Âu. Và rồi, ta lại mong thấy anh chiến đấu trong màu áo Tuyển Armenia đầy kiêu hãnh với các đối thủ lớn, bằng lá cờ vàng đen phấp phới trong tâm trí.
Đức Anh