Quỳ bên này tấm màn vải mỏng vuông vắn màu trắng, tôi thấy bóng cha xứ gầy guộc, mờ mờ hiện sát vào mặt bên kia. Một bóng đen khổ hạnh. Đầu gối tôi run run tì lên bục gỗ, tìm thế cần bằng.

Truyện ngắn của Nguyễn Vĩnh Nguyên: Tiếng mèo

Một Thế Giới | 16/02/2014, 17:04

Quỳ bên này tấm màn vải mỏng vuông vắn màu trắng, tôi thấy bóng cha xứ gầy guộc, mờ mờ hiện sát vào mặt bên kia. Một bóng đen khổ hạnh. Đầu gối tôi run run tì lên bục gỗ, tìm thế cần bằng.

Tôi phải xưng ngay cái tội này. Một tội rất trọng. Nó làm tôi ray rứt suốt cả tuần nay.

- Thưa cha, con có một tội rất trọng, đó là con đã cố ý giết chết một con mèo cách đây khoảng một tuần, sau đó con đã ăn hết nó!

- Ừhm.

Giọng cái bóng đen trầm ấm và có vẻ mỏi mệt. Tôi nghe rõ tiếng thở dài của cái bóng ấy qua màn vải. Và một câu hỏi bình thản:

- Nhưng chủ con mèo ấy là ai?

- Thưa cha, con cũng chẳng biết nữa. Con mèo tam thể ấy đến nhà con vào mỗi buổi sang và đứng trên song sắt cửa sổ, kêu meo meo rất thê thảm. Tiếng kêu của nó khiến con hoang mang. Và con đã nghĩ đến việc ăn thịt nó…

- Làm sao mà anh có thể bắt được nó?

- Dạ. Con đã hạ độc nó bằng thịt mỡ trộn với thuốc chuột…

- Thuốc chuột trộn vào thức ăn à?

- Dạ. Con trộn… rồi bỏ trên cửa sổ. Vì con nghĩ mỗi sớm nó tìm đến căn phòng của con và kêu thê thảm chỉ vì đói bụng và muốn tìm thứ gì đó để ăn. Nó là con mèo đói và cô độc.

- Và việc hạ độc diễn ra như thế nào?

- Dạ, nó ăn xong miếng thịt mỡ có thuốc chuột thì nhảy vào nhà con và co giật. Lần đầu tiên nó đến gần con như thế. Người ta nói đúng, mèo là loài trung thành với nguồn thức ăn. Dạ... thưa cha… Nó dụi đầu vào tay con. Nó vừa co giật, vừa cạ mình trên bàn tay con, giờ phút bị ngấm độc của kẻ mà nhiều ngày qua nó đã cầu cứu. Giá như những ngày trước nó không đứng từ xa nhìn con và kêu ngao ngao meo meo… mà nhìn con như một kẻ phải đề phòng thì đâu có chuyện này…

- Và nó chết?

- Dạ. Miệng nó phun ra đầy rãi. Nó kêu ngoao ngoao, oe oe như tiếng trẻ con khóc. Rồi nó giật giật liên hồi, mắt nó nhìn con. Bóng con in lên cái vệt xanh  giãn nở ở tròng mắt nó. Con thấy mặt mình tối dần trong đó. Con đã mất bình tĩnh. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu là mình phải bóp chết nó để khỏi thấy khuôn mặt cú vọ trong mắt nó. Và con đã bóp chết nó... Thưa cha, đôi mắt nó trừng trừng bất lực. Khuôn mặt con cú trong mắt nó dần bị phủ trắng... Con cú bị nhấn chìm. Con mèo đã tắt thở.

Ra khỏi sự nhàm chán
Nguyễn Vĩnh Nguyên tiếp tục tìm cách thức mới cho truyện ngắn của mình bằng tác phẩm này.
Đó là điều người đọc đã nhận ra ở anh qua khá nhiều tác phẩm có nội dung và cách thể hiện cố không trùng lặp đã được anh công bố.
Văn học đang trở thành “xa xỉ” trong cuộc sống thực dụng đầy bận rộn, và thời gian, thứ tài sản quý nhất của con người, đang bị tiêu phí hầu hết vào những hoạt động hướng ngoại.
 Những nhà văn thực sự muốn “tận hiến” cho văn học không còn nhiều. Và những nhà văn có khả năng để thực hiện điều mình muốn làm cho văn học lại càng hiếm hoi.
Chính vì thế, những thể nghiệm và tìm tòi đều đáng trân trọng, đáng được ghi nhận, được chào đón.
Và chúng ta cảm ơn Nguyễn Vĩnh Nguyên và những nhà văn đang đồng hành với anh trong công việc đầy khó khăn, thầm lặng này.
Ngô Thị Kim Cúc

- Và một mình con làm thịt nó?

- Vâng. Con trụng nước sôi, cạo lông, mổ bụng. Moi và vứt hết nội tạng. Vì trong đó có cục mỡ nhiễm thuốc chuột. Độc đang lan ra, làm tím đen gan nó. Con xát thịt nó bằng muối để sát trùng rồi chặt bốn cẳng chân và đầu nó để vứt đi cùng nội tạng. Toàn thân con mèo chỉ còn bằng bụm tay. Con bóp sạch máu tanh xả vào bồn cầu, ướp muối ớt và nướng lên. Thưa cha, mùi rất thơm và con đã dùng ngay trong buổi sáng. Con bật nhạc Kitaro, Thinking of you và thưởng thức món mèo nướng.

- Anh có thấy thỏa mãn trong việc ăn uống như vậy không? - Cái bóng hỏi tôi.

- Dạ, có lẽ con đã thấy vậy nếu không xảy ra chuyện lạ kì này: khi ăn hết cái đùi cuối cùng của con mèo, thì con bắt đầu nghe văng vẳng tiếng ngoao ngoao như tiếng trẻ sơ sinh khóc gắt ở trên cửa sổ, chỗ con mèo vẫn ngồi trước đây.

- Anh có bị ảo giác hay ám thị không? - Bóng đen sửa thế ngồi, quay hẳn mặt vào chính diện tấm vải, nói. Hơi thở phả vào mặt vải trắng sực mùi nước súc miệng Listerine.

- Lúc đầu con cũng nghĩ là ảo giác… Con đã tiến lại gần chỗ tiếng kêu đó và càng nghe rất rõ. Con đã vặn to nhạc Kitaro. Tiếng sáo. Trống. Và âm thanh thiên nhiên. Nhưng âm nhạc đã không át được tiếng ngoào ngoào bên cửa sổ. Thưa cha, đúng là con mèo có linh hồn...

Cái bóng đen thở dài. Một ngọn gió Listerine. Màn vải rung rinh rồi lặng im.

- Thưa cha, một tuần nay phòng của con tràn ngập tiếng mèo kêu. Nó đã kêu trong cả giấc ngủ của con. Tiếng kêu phát ra từ cửa sổ ấy, khung vuông thứ ba từ trên xuống. Nó kêu cả trong cơ thể con. Trên ngực. Trên cổ. Và có khi ở bìu dái. Khắp nơi toàn tiếng mèo kêu. Nó khiến con không thể sống yên vì tội lỗi của mình. Và con phải đến đây để xin xá giải. Chỉ có cách này. Con tin là vậy. Dạ. Chỉ có cách này mới kéo con ra khỏi ác mộng.

- Tôi nghĩ là anh chỉ bị ảo giác. Anh không có tội gì cả nếu đó là một con mèo hoang chuyên quấy rối anh vào các buổi sáng. Anh đã không cố tình bắt trộm mèo của người khác để ăn thịt - Khối đen hình người nói.

- Thật ra nó không quấy rối con. Nó chỉ đứng trên cửa sổ và kêu một cách rụt rè. Con muốn nó bước xuống và đến gần con. Con sẽ cho nó ăn uống đầy đủ ngày ba bữa. Nó sẽ ngủ trên bụng con và tha hồ rải lông đầy nhà. Con sẽ không chấp nếu nó thuộc về con. Nhưng nó lại vừa cầu cứu vừa tỏ vẻ dè chừng nên con mới phải nghĩ cách để sở hữu nó. Một trong những cách đó là... hạ độc nó. Con chỉ làm như vậy để thỏa mãn tính ngông cuồng của con người với loài vật. Nhưng thay vì ôm con mèo đã trúng độc chạy đến trung tâm chăm sóc thú cưng thì con lại dấn thêm một bước bằng việc ăn thịt nó.

- Vấn đề là anh cần thoát khỏi những ám ảnh đó, và tự biết tự tha thứ cho mình!

- Vậy cha có ban phép giải tội cho con không? Tội đã giết chết nó, con mèo ấy? - Tôi hỏi bóng đen đang cựa quậy, thở rò rè bên kia bức mành vải.

- Tôi làm sao có thể giải tội cho anh khi việc này chưa có trong các hạng mục của lề luật. Nhưng tôi có thể ban phép giải tội vì anh đã nghĩ rằng đó là tội. Anh cần được thanh thản trở về và không bị ám ảnh dày vò nữa - Cái bóng nói. Và đưa bàn tay lên cao như sắp ban phép bình an.

Tôi cúi đầu và hít thở thật sâu. Tôi chờ được ban phép giải tội dù vừa được  thuyết phục đó không phải là tội. Tôi cần phép giải tội để tìm thấy bình an.

Nhưng rồi, bất giác, đùi tôi đang quỳ thẳng bỗng bủn rủn như muốn tan chảy xuống bục gỗ khi nghe bên kia bức màn, những tiếng ngoao ngoao cất lên cùng hơi thở làm rung rinh bức màn vải trắng vuông vắn.

Bóng đen đã biến mất.

Tôi gọi thất thanh:

- Cha ơi! Cha còn đó không? Cha… Cha ơi!

Tiếng ngoao ngoao, oe oe như trẻ sơ sinh khóc càng vang lên mỗi lúc một rõ. Bức màn trắng xao động.

Bệ quỳ của tôi chao đảo như mảnh ván thả trên sóng biển. Chao đảo. Chao đảo.

Tôi vịn thành tòa giải tội đứng dậy, tìm cách tẩu thoát khỏi giáo đường.

Tôi lao về phía hàng cây hoang vắng trong buổi chiều muộn nhập nhoạng

bằng những bước nhảy vút nhanh và cực kỳ nhẹ nhàng...

Của một con mèo.

Saigon, 2012-2013

Trò chuyện cùng tác giả
Dự định mới bao giờ cũng thú vị hơn
Truyen ngan cua Nguyen Vinh Nguyen: Tieng meo
Nhà thơ Nguyễn Vĩnh Nguyên
Câu chuyện của Nguyễn Vĩnh Nguyên rõ ràng không phải để hiểu theo nghĩa đen. Hiểu như thế thì còn gì là văn học. Một tai họa.

Và bởi vậy, chúng ta hãy “tra hỏi” tác giả đôi chút.

* Việc nhân vật của anh ăn thịt một con mèo rồi đi xưng tội liệu có xảy ra trong đời thực?

- Chị biết không, đôi khi tôi rất hư vô chủ nghĩa. Tôi đã nghĩ rằng, biết đâu cuộc sống mà tôi với chị đang có mặt còn không có thật trong đời thực. Ngày càng nhiều điều quái dị hay phi lý, man dã hay điên rồ, hài hước hay đau đớn ngoài sức tưởng tượng diễn ra quanh mình. Chẳng phải chúng ta cứ đi hết bàng hoàng này đến bàng hoàng khác, rồi tự hỏi: “Vì sao chúng lại có thể xảy ra” đó sao?

* Có phải kẻ yếu đuối (con mèo không tự tin) thì dễ bị kẻ mạnh ăn thịt?

- Đó là một cách nghĩ. Nhưng cũng rất có thể vì nó đã đặt niềm tin vào một kẻ khác loài, dù là kẻ cũng cô đơn như nó. Và cũng không ngoại trừ khả năng “chúng ăn thịt lẫn nhau” thei quy luật “sinh tồn”, như một con cá sấu ăn con nai, con rắn ăn con chuột...

* Anh đã bao giờ hài lòng với các “thể nghiệm” của mình?

- Chưa bao giờ. Đó là lý do tới giờ này tôi vẫn luôn có nhu cầu thay đổi.

* Anh có từng gặp “tai nạn” vì chúng?

- Tôi không biết có phải là tai nạn hay không. Nhưng một số chuyện rầy rà xảy ra chỉ làm cho tôi thấy cần phải kiên định với khuynh hướng của mình hơn.

* Và anh sẽ tiếp tục, sau khi rút “kinh nghiệm”?

- Chính xác là chẳng có kinh nghiệm nào giống kinh nghiệm nào. Nên tôi cũng không để tâm đến những chuyện cũ. Sống với những ý tưởng, dự định mới và theo đuổi chúng một cách hào sảng bao giờ cũng mang lại nhiều sự thú vị hơn.

 Ngô Thị Kim Cúc

Bài liên quan

(0) Bình luận
Nổi bật Một thế giới
Thủ tướng: Cơ chế, chính sách phù hợp sẽ nhân đôi, nhân ba sức mạnh
7 giờ trước Sự kiện
Trong chương trình kỳ họp thứ 8, sáng 23.11, các đại biểu Quốc hội thảo luận tại tổ về dự án Luật Quản lý và đầu tư vốn Nhà nước tại doanh nghiệp và dự án Luật Công nghiệp công nghệ số. Thủ tướng Phạm Minh Chính tham gia thảo luận tại tổ 8, gồm đại biểu Quốc hội các địa phương Vĩnh Long, Điện Biên, Kon Tum, Cần Thơ.
Đừng bỏ lỡ
Mới nhất
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO
Truyện ngắn của Nguyễn Vĩnh Nguyên: Tiếng mèo