Không hiểu sao tôi vẫn chưa một lần nói lên được những lời yêu thương nhất với mẹ và chị. Hi vọng một ngày nào đó, hai người phụ nữ tôi yêu sẽ đọc được những dòng này thay cho lời tự đáy lòng tôi muốn nói…

Tôi vẫn nợ mẹ và chị một lời nói yêu thương!

Một Thế Giới | 12/01/2014, 09:00

Không hiểu sao tôi vẫn chưa một lần nói lên được những lời yêu thương nhất với mẹ và chị. Hi vọng một ngày nào đó, hai người phụ nữ tôi yêu sẽ đọc được những dòng này thay cho lời tự đáy lòng tôi muốn nói…

Tuổi thơ tôi là những tháng ngày ra đồng, lăng xăng theo cha tát từng đoạn mương, cái đìa để bắt từng con tôm con tép. Thành quả của cha con là một bữa cơm mẹ nấu có món canh chua khế nấu với mấy con cua đồng, còn những con cá to hơn mẹ lại chọn kho với lá nghệ.

Và rồi cha tôi mất vào một ngày tháng 8…Đã nhiều năm trôi qua, gánh nặng trụ cột gia đình giờ đây đổ lên đôi vai của mẹ và chị!- Hai người phụ nữ tôi yêu!

Với Mẹ!

Không hiểu sao với nhiều người nói lên ba tiếng “con yêu mẹ” thật dễ dàng. Còn với tôi đó thực sự là một thử thách lớn, mặc dù trong tâm thức của tôi mẹ luôn là người đáng kính nhất!

Từ khi cha tôi mất, mẹ càng thức khuya dậy sớm hơn thường lệ, những công việc của cha giờ chuyển lên đôi vai gầy của mẹ. Ngày đó tôi vẫn vô tư không hiểu hết những nỗi vất vả ấy của mẹ.

Lần lượt anh trai, chị gái tôi phải nghỉ học vì một mình mẹ không thể nuôi cả bốn anh em tôi ăn học, chỉ còn tôi và đứa em gái út tiếp tục  học tập, vì đơn giản lúc ấy chúng tôi còn quá nhỏ, nếu nghỉ học cũng không làm được gì. Năm tôi lên lớp 10, việc học của tôi mới thực sự là một gánh nặng của mẹ. Mẹ tôi phải chạy vạy khắp nơi cũng không đủ cho tiền học.

Một ngày, có chú C. là chú họ, nhà khá giả ngỏ ý muốn nuôi tôi ăn học chỉ với điều kiện kèm cặp hai đứa con nhà chú. Tôi còn nhớ lúc chú C. đến nhà nói với mẹ, mẹ đã khóc rất nhiều. Tôi gấp vội mấy bộ quần áo, cầm theo cái cặp sách đi ra xe mà không kịp nói với mẹ một lời, phía sau nhà mẹ vẫn khóc! Trong đầu tôi lúc ấy chỉ nghĩ đến một cuộc sống đủ đầy phía trước. Nhưng tôi đã lầm!

Ngày thứ hai ở nhà chú họ tôi mới thấy không gian rộng rãi của căn nhà hai tầng trở nên ngột ngạt với tôi hơn bao giờ hết! Tôi nhớ căn nhà tranh bị dột mà mỗi tối nằm nhìn lên có thể thấy…sao trời, nhớ bếp lửa quây quần cả nhà ngồi ăn cơm ấm cúng, nhớ khoảng sân đất đỏ ngày mưa dễ trơn trượt. Và nhớ mẹ! có lẽ từ ngày tôi đi lên nhà chú, mẹ vẫn lặng lẽ khóc…

Giờ tôi đã vào đại học, đã 22 tuổi, đã bước những bước vào đời, đã thấy mình lớn hơn ngày trước trong suy nghĩ. Nhưng tôi vẫn nợ Mẹ một lời nói yêu thương! Một lời cảm ơn từ tận đáy lòng!

Viết cho chị…

Gia đình tôi có 4 anh chị em, nhưng có lẽ chị gái tôi là người chịu thiệt thòi nhiều nhất. Năm tôi lên lớp 6 cũng là lúc chị tôi phải nghỉ học vì hoàn cảnh gia đình tôi không cho phép. Tôi đã thấy chị khóc!

Rồi giấu những giọt nước mắt ấy vào lòng chị tôi bước vào cuộc sống công nhân ở Sài Gòn, với đồng lương ít ỏi chị tôi phải chắt chiu để gửi về cho mẹ lo cho gia đình - điều này đến tận bây giờ tôi mới hiểu. Trước kia tôi cứ nghĩ rằng sống ở Sài Gòn sẽ sung sướng lắm! Nhưng đâu biết rằng những đồng tiền chị tôi gửi về ngày ấy là biết bao mồ hôi của chị đã đổi lấy!

Ngày cha tôi mất. Chị về, những đồng lương của những ngày tháng công nhân cũng chỉ đủ lo cho đám tang của cha! Gánh nặng lại đè lên vai chị. Chị tôi không thể ở nhà - chị đi vào tiếp tục cuộc sống của một công nhân. Những khoản tiền chị gửi về nhà ngày càng nhiều hơn. Tôi biết rằng chị tôi phải đổ nhiều mồ hôi, nước mắt hơn lúc trước!

Ngày còn ở nhà, chị tôi hay tựa cửa hát bài hát “em đi lấy chồng về nơi xứ xa” mà nước mắt cứ rơi. Không biết đó có phải là định mệnh hay không mà bây giờ khi câu hát ấy đã trở thành hiện thực - chị tôi lấy chồng về xứ xa! Về miền tây xa xôi nên chưa một lần chị tôi về thăm nhà được. Bài hát chị hát ngày ấy giờ là chính là cuộc đời chị!

Giờ tôi đã lớn hơn, tôi càng hiểu những ngày tháng mà mình đã trải qua! Tôi biết rằng để có tôi hôm nay thì công ơn của gia đình là vô cùng to lớn. Với Mẹ và chị gái tôi đã trở thành một biểu tượng để tôi phấn đấu, hai người phụ nữ tôi yêu tiếp thêm niềm tin cho tôi từng ngày!

Khải Hưng (Ảnh: nguồn internet)
Bài liên quan

(0) Bình luận
Nổi bật Một thế giới
Vui buồn nghề muối Bạc Liêu - Bài 3: Hiến kế phát triển nghề
một giờ trước Kinh tế - đầu tư - dự án
Để nghề sản xuất muối vượt qua khó khăn, làm tiền đề để nâng cao đời sống và có nhiều hơn những hộ khá giàu, bà con diêm dân đã mạnh dạn hiến kế để chính quyền địa phương xem xét, lựa chọn kế sách phù hợp, từng bước đưa nghề muối ở Bạc Liêu phát triển bền vững, diêm dân sống được với nghề vốn được xem là truyền thống.
Đừng bỏ lỡ
Mới nhất
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO
Tôi vẫn nợ mẹ và chị một lời nói yêu thương!