Con ước gì đã nói với mẹ sớm hơn
Khoa học - công nghệ - Ngày đăng : 01:19, 31/05/2015
Khi con chào đời mẹ mong con khôn lớn để sau này thành giáo viên hay bác sĩ. Mẹ mong con giúp ích cho đời và làm rạng danh gia đình và dòng họ. Mẹ chăm con, nuôi con và truyền ước mơ cho con. Con lớn khôn tự nhiên như bầu sữa mẹ, như tình mẹ dành cho con.
Rồi một ngày con thấy mình khác lạ. Con khác những điều được học, được nghe và được sống. Thay vì yêu con trai như những đứa bạn gái cùng lớp, con lại yêu một người con gái giống mình. Con lo sợ tột cùng vì tình cảm trong con là bất thường. Con không biết bấu víu vào đâu vì đây là điều mẹ chưa từng nói. Mẹ chưa từng nói con có thể yêu một người con gái khác.
Con thấy người ta nói đồng tính là bệnh hoạn, là bất bình thường. Đồng tính là tệ nạn hay nguy hại cho nòi giống. Con cũng thấy vậy vì dường như con là người duy nhất trên đời yêu người cùng giới. Con hận mình, con thương mẹ và con lo sợ cho gia đình. Với con, hạnh phúc của mẹ và niềm kiêu hãnh của cha quan trọng hơn tất cả. Con hiểu rằng mình cần phải thay đổi, vì lẽ thường con phải yêu con trai.
Con đau khổ nhìn người yêu đau khổ. Chúng con chia tay vì con không thể là chính mình. Vì cha mẹ con phải sống dối mình. Con trầm lặng, chịu đựng một mình để vượt qua đau khổ. Có lẽ, chưa bao giờ con thấy mình đơn độc đến thế. Mẹ vẫn yêu con, vẫn lo lắng. Nhưng sao con không còn vô tư để dỗi hờn. Mẹ có hỏi nhưng con mỉm cười lau mắt. Chuyện của tuổi dậy thì, chắc mẹ cũng hiểu đúng không?
Con đơn độc ngay chính trong gia đình mình. Bao nhiêu điều con không thể nói. Chỉ biết rằng cuộc đời con như con thuyền vô bến, cứ trôi nhưng chẳng rõ đến phương trời nào. Mẹ đã từng là bến đậu của con, trong những lúc giận hờn, mệt mỏi hay đơn giản vì con muốn thế. Nhưng giờ đây sao con thấy chơi vơi, ngay những lúc ngả đầu trên vai mẹ. Con biết rằng mẹ đang hạnh phúc, vẽ lên tương lai tươi sáng cho con. Còn con vẫn đang phải dối lòng mình.
Ảnh minh họa |
Tình yêu là điều kỳ diệu, nhưng tình yêu với con như một trái cấm. Con vụng trộm, con dối lòng, con thất bại, con đau khổ nhưng mẹ không thể là chỗ con có thể dựa vào. Những lúc con muốn ôm bờ vai của mẹ nhất, là những lúc con phải trốn chạy xa mẹ nhất. Hằng đêm ôm gối, con thẫn thờ ngắm vầng trăng khuyết. Cuộc đời con chắc mãi khuyết như trăng, vì tình yêu của mình chẳng bao giờ vẹn tròn.
Gần đây con chợt thấy mẹ hay thở dài khi đưa con đến lớp. Dường như mẹ hay mệt mỏi hơn thời gian trước. Mẹ thường nhìn con rất lâu và ôm ghì con những khi nằm nghe tiếng mưa trên mái. Con cựa mình vì sợ rằng mẹ sẽ biết tình cảm thật của con. Những lúc như thế, mẹ chỉ lặng lẽ nhìn con bước vào phòng của mình. Từ bao giờ, căn phòng trên gác đã thành vỏ ốc, bảo vệ, ngăn cách và kiểm soát những sóng gió trong con người con.
Con mở cửa bước vào phòng mình, nặng nề như những đêm dài khó ngủ. Bật đèn thấy trên giường môt phong thư màu hồng, đặt ngay ngắn trên gối với dòng chữ “Gửi con gái yêu của mẹ”. Đọc từng dòng chữ nhảy múa mà con thấy mình ngạt thở. Nước mắt con trào ra khi mẹ viết “dù con là ai, yêu ai, con vẫn luôn là con gái yêu của mẹ!” Con òa khóc lao xuống nhà và đã thấy mẹ đứng ngoài cửa. Mẹ ôm con vào lòng như bao lần trước. Con thấy sao thân thương và quen thuộc. Hơi ấm của mẹ đã làm lặng đi từng cơn run trong người con. Mẹ biết con rồi mà sao con còn phải giấu? Điều gì đã ngăn cản để con không nói cho mẹ sớm hơn?
Con chợt nhận ra mẹ vẫn luôn là mẹ. Mẹ vẫn luôn hiểu được niềm vui và nỗi buồn của con. Con đã từng nghĩ giấu mẹ vì con yêu mẹ. Nhưng với mẹ, hạnh phúc của con mới là hạnh phúc thật sự của mẹ. Nước mắt hai mẹ con hòa vào nhau như ngày con còn bú mẹ. Và nước mắt của mẹ đã làm con thức tỉnh để yêu chính mình, vì mẹ muốn con yêu người con yêu.
Con hối tiếc những ngày tháng qua con đã quá lo sợ phải giấu mình. Con đã không tin mẹ có thể yêu con người thật của con. Nếu con có thể nói với mẹ sớm hơn thì cả nhà ta không phải sống trong thời gian dài đau khổ. Giờ con hiểu tình mẹ con luôn là chỗ dựa, cho mẹ và cho con. Con yêu mẹ!
T.H