Tôi đi phục vụ tiệc cưới!
Giáo dục - Ngày đăng : 07:57, 15/03/2014
Đám cưới chỗ tôi làm chủ yếu dành cho tầng lớp công nhân là chủ yếu. Mỗi ngày như vậy có hai tiệc: Sáng tầm 11 giờ và chiều tầm 5 giờ.
Nói là tiệc bắt đầu 11 giờ nhưng chúng tôi phải có mặt từ 8 giờ sáng, vì đám cũng bình dân nên không cần cầu kì trong ăn mặc, chỉ cần áo sơ mi và quần dài là được.
Có đi phục vụ tiệc cưới mới biết tâm trạng của cô dâu chú rể. 10 giờ cô dâu chú rể cùng hai bên thông gia có mặt đầy đủ cứ ra vào thấp thỏm… ngóng khách. Cái bệnh “giờ cao su” ở đám cưới chưa bao giờ thuyên giảm. Đến 11 giờ mới thấy dăm ba người thanh niên bước vào, cô dâu chú rể nhấp nha nhấp nhổm thể hiện rõ sự lo lắng. Mình thầm nghĩ: Khách mà vắng thế này thì cô dâu chú rể…lỗ chết.
Phải nói là “cực như chạy bàn đám cưới”. Những tưởng mình chỉ đứng yên một chỗ phục vụ từng bàn nhưng không: Phải chạy đi chạy lại không ngừng. Mới bỏ đá cho anh này đã vội chạy qua bàn kia. Chưa kịp lau mồ hôi thì bàn kia lại gọi : “Khui bia em ơi”.
Tất cả chỉ là do chủ nhà hàng muốn tiết kiệm. Nếu như mỗi bàn một đứa phục vụ thì mỗi tiệc như thế phải hơn 10 đứa phục vụ, tính ra cũng mất hơn 1 “chai” tiền công. Trong khi đó mỗi tiệc hơn 10 bàn ông chủ chỉ phân công 4 đứa nên đứa nào đứa nấy chạy vào chạy ra không nghỉ.
Đi phục vụ tiệc cưới bình dân nhưng nhiều lúc cũng được… bo đàng hoàng. Số là một bữa tôi được phân công phục vụ một bàn gồm những cô cậu thanh niên trẻ chừng tuổi tôi, ăn mặc đẹp và đã ngà ngà bia. Tất nhiên đi phục vụ tôi phải xưng họ là “anh chị”.
Đang khui bia thì đột nhiên một anh kia mặt đỏ bừng vì bia đứng dậy, mở bóp lấy tờ 50 ngàn: “Cho chú vì đã phục vụ tốt”. Tôi ngớ người ra một lúc, lúc đầu từ chối nhưng anh kia cứ nhét vào tay và nói thêm: “Đây là anh cho chú, chú cứ nhận”.
Lúc gần tàn tiệc, để ý tôi mới biết thì ra anh đó đi cùng với bạn gái và muốn tỏ sự hào phóng nên mới bo cho những người phục vụ như chúng tôi. Bạn tôi nhiều đứa cũng “may mắn” khi gặp được những bàn tiệc như thế này.
Tiệc tan tầm lúc hơn 1 giờ chiều, sau khi dọn dẹp cũng gần 2 giờ chúng tôi mới bắt đầu ăn trưa tại nhà hàng luôn. Nói là ăn trưa nhà hàng nghe sang chứ thực sự bữa cơm cũng phụ thuộc nhiều vào sự hào phóng của ông chủ: Có ông chủ vô tư mời lẩu, nước ngọt, trái cây… để có sức phục vụ tiệc chiều. Cũng có ông chủ khá kì kèo nên chỉ có một bữa cơm đạm bạc với dưa muối và đôi ba miếng thịt kiểu “thịt mỡ dưa hành”.
Mỗi tiệc như thế chúng tôi được 90 đến 100 ngàn đồng- cũng tùy độ hào phóng của ông chủ.
Cũng có đứa làm được dăm ba bữa bỏ giữa chừng đi kiếm việc khác. Tôi cũng làm được gần 2 tháng thì nghỉ vì kiếm được việc đi làm gia sư. Bây giờ ngồi nghĩ lại mới thấy những ngày đi làm thêm phục vụ tiệc cưới “cực nhưng mà vui”.