Mùa hè, mùa của những kỷ niệm đong đầy!
Giáo dục - Ngày đăng : 15:31, 13/04/2014
Mùa hè với tôi, là những kỷ niệm khó quên của tuổi học trò, là mùa của bao nhớ nhung, nuối tiếc…
"Có tiếng ve suốt một thời không ai hay
Chỉ lúc cạnh nhau mới thấy buồn đến thế
Mười hai năm ve kêu như thành lệ
Bước đi không đành mà ngoảnh lại buồn hơn."
(Chia Tay-thơ Chu Minh Vũ)
Mùa hè đến nhắc tôi nhớ về những tháng năm học trò đã qua. Tôi nhớ như in những buổi sáng lạnh đạp xe đến trường trong hơi sương và nồng nàn hương hoa sứ. Nhớ gói xôi nóng nhỏ bạn chia đôi trong những buổi đi vội đến trường quên ăn sáng… Tình bạn của một thời cắp sách… Để rồi giờ đây, giữa tấp nập dòng đời, bạn bè mỗi đứa một nơi, biết rằng ai còn nhớ đến ai, xa cách phương trời biết khi nào gặp lại!
Tôi xao xuyến nhớ về góc sân, hàng cây, ghế đá... nơi đã in dấu bao tháng ngày thơ dại của tôi và lũ bạn. Những giờ ra chơi, nào nhảy dây, đá cầu, tám chuyện làm sân trường rộn rã, tình bạn vì thế mà xích lại gần hơn. Những tháng ngày ấy trôi qua nhanh quá, giờ còn đâu, tìm đâu!
Thời học sinh trôi qua mới biết yêu thêm thầy, cô giáo. Nhớ những lần kiểm tra quay bài bị phạt, bị thầy cô mắng, chỉ biết ấm ức trong lòng trách thầy cô sao quá nghiêm khắc. Bây giờ khôn lớn, tôi mới nhận thức được rằng những lời thầy cô mắng chỉ mong tốt cho học sinh, chỉ mong chúng ta được thành người.
Đã qua rồi mới thấy thấy tiếc nuối vì những tháng ngày không còn nữa, thèm được trở về lúc đến trường cắp sách để được nghe thầy mắng thêm một lần, để hiểu được thêm những bài học làm người.
Nhớ về thời học trò là nhớ về những tình cảm sáng trong. Nhiều đôi bạn yêu nhau nhưng vẫn ngại ngùng không nói, cả đến lúc chia tay cũng dặn lòng “câm nín” sợ nói ra làm vụn vỡ tình bạn trong sáng bao ngày.
"Có người bạn đến phút cuối mới thành thân
Có mái tóc giờ chia tay mới biết mình rất nhớ
Trong lưu bút có bài thơ chép rồi mà vẫn sợ
Ngại ngùng đưa - hồi hộp đợi… chợt thở phào."
(Chia tay-thơ Chu Minh Vũ)
Nhớ làm sao năm cuối cấp, đến lúc chia tay mới nhận ra mình còn nợ bạn bè một tiếng cảm ơn, một lời xin lỗi, nợ thầy cô một sự quan tâm, chia sẻ. Tôi không thể nào quên những giọt nước mắt chia tay ngày ấy, những tiếng nấc nghẹn ngào của những người bạn đã có những tháng ngày gắn bó, cùng chia ngọt sẻ bùi.
Đến lúc ấy, mới thấy yêu sao những tháng năm học trò, mới thầm ước nguyện mong sao thời gian trôi thật chậm để ta có thể sống lại từng giây phút đã qua, xin thời gian cho ta thêm một lần thôi để biết trân trọng những giây phút này, nhưng biết là không thể.
Đặt bàn tay lên môi giữ chặt tiếng nấc nghẹn ngào
Thời gian sao đi mau xin hãy ngừng trôi
Dù vẫn mãi luyến tiếc khi đã xa rồi
Bạn bè ơi vang đâu đây còn giọng nói tiếng cười
Những nỗi nhớ, niềm thương gởi cho ai!
(Mong ước kỷ niệm xưa- Nguyễn Xuân Phương)
Và giờ đây, tất cả những điều ấy: thầy cô, bạn bè, ghế đá, sân trường, hàng cây, lớp học…đều đã trở thành kỷ niệm, những kỷ niệm ấy được gói lại trong ký ức và biến thành nỗi nhớ da diết trong tôi.