Vương Huy – Đóa lặng im nở chật lòng giếng cổ
Câu chuyện văn hóa - Ngày đăng : 18:06, 05/02/2015
Có lúc, nghệ thuật đã bị cố tình bần cùng hóa để làm thành trò chơi trẻ con kỳ quặc ăn gian. Khi cái-tôi-thơ-Việt không còn thấy nữa, hình như ngọn-lửa-thơ thu lại tối đa trong cõi lạnh đá tảng linh hồn thi sĩ mà cơ hồ vắng bặt âm vọng nội thanh. Thơ bấy giờ thành giọng hiếm!
Có một Vương Huy đã sống đến tận cùng sự-sống-thơ nhưng tạm nén mình như tia lửa hân hoan náu vào cõi sâu đá lạnh, luôn chực chờ bật công tắc trực giác để lóe sáng:
Không còn đường ra một chốn
Không cần tìm đường ra một xứ
Hơn bao giờ hết, tôi bao la vui sầu
Nơi đây, nơi đầy màu tối cun cút này, tôi phải luôn ôm ấp một cái lửa nhỏ nhoi
Không thể buông rời
Chút lửa có cánh đầy hơi nóng sẽ bay vút không ngờ, bay tắt vào đêm sơ khai, bay mất về thời vô dấu tích
Tôi hít thở cuồng điên mùi lửa ma nghiệt vào chiếc phổi trời đã ám những ráng mây của mình, không còn kịp, không còn kịp.
Tôi rượt đuổi theo những ý tượng oan khiên vật vờ mời gọi tôi bốn phía
Tôi, tôi ấy mà, mỗi ngày, mỗi ngày, cái thằng tôi sống lại khôn cùng một niềm chi không nhận rõ và cũng lặng lẽ rữa tàn khôn cùng chính điều sâu thẳm vu vơ đó.
Sống như thể ngồi chất bâng quơ những nhánh tuổi gầy khô của mình, những cơn điên vì vệt bóng thẫm đặc của mình, những giấc mơ vô dụng của mình, những chữ và cả những phiến thời gian không dung lao xao rụng rớt quanh mình
Một giọt lửa long lanh reo ác! Một nỗi hân hoan đắng họng điếng tim tê dại linh hồn! Người đẹp tàn nhẫn màu sự chết!
Một giọt lửa phừng phừng ca hát đau đớn trên ngày tháng bụi tro
Tôi đang cố giữ ngọn lửa hay đang tự thiêu hủy chính mình?
Vương Huy đã đi đâu về đâu vô dấu tích trong “một chốn, một xứ” thơ anh? Tôi không biết! Chỉ thấy trong tập thơ này có “một cánh chim đã ngủ rất nhiều trời”, “lá cỏ thức hoang vu không trí nhớ” hay “những giọt nước ẩn thân trên mái quán”… thì chúng vẫn không thể tồn tại biệt lập, riêng rẽ. Thi sĩ Vương Huy không thể sống mà tâm hồn không thể hòa lẫn với tâm lý xã hội - Thi cảm luôn đến với thi sĩ trong mối ràng buộc với xã hội anh sống.
Thi sĩ Nguyễn Liên Châu từng nói về một Thi sĩ và Kẻ sĩ hội tụ hiếm hoi nơi kẻ tự nguyện đọa đày mang vác sứ mệnh văn nghệ trọn kiếp những năm cuối thế kỷ 20 chính là một Vương-Huy-tự-thiêu-hủy. 40 tuổi đời và 25 năm “sống chết” với thơ, tập thơ này được Vương Huy viết từ khoảng giữa 1995-1999. Nó luôn làm bạn bè K16 Đại học Tài chính - Kế toán Tp. HCM, từng ít nhiều “soi men” cùng Vương Huy đều soi thấy chiếc bóng mình trong đó khi nhận ra “Một chìa suối không thể nào mở biển” cuộc đời, để luôn nhớ về thơ anh. Vương Huy – Sự thức nhận đơn độc
Vương Huy - Họa sĩ Trần Đạt vẽ - Sài Gòn 7.2011 |
Đôi giày rách
Hồng cầu nhảy múa
Bước đi khát cháy giữa hoang mạc
Bước tới
Bước tới
Ngôn ngữ xé rách màng bọc hô hấp khí trời
Ầm ào sóng biển trùng khơi
Tàn tạ mà khao khát
Đóa hoa đen của đất
Đón anh vào trong choáng váng mùi hương
Hương sự sống hay là hương nỗi chết
Chỉ còn ống sáo trên tay nhưng nhức mảng trời đêm trên đầu
Anh hát buồn vui của sóng
Những buồn vui bát ngát phận người
Anh chỉ còn tiếng sáo hoang vu thổi cạn những ngày còn lại
Một mẩu linh hồn trong đất đá lặng thinh
Bay về đâu khúc ca đầy mùi nhớ
Bay về đâu tiếng thở của ngàn năm
Bay về đâu những giấc mơ đập cánh nhưng thiên đường đã mất
Anh thổi những ngày mai không có nữa bao giờ
Cho anh thêm đời nữa ngày nữa lần nữa
Tiếng sáo dụi tắt trăng thâm ném âm u mịt mùng đêm chớp động
Tiếng sáo xây nấm mồ chôn tập thể đám mây
Tiếng sáo trổ hoa miền tôi
Tiếng sáo ve vuốt eo đêm
Hát trên vùng da bóng tối những ngón lòng tan nát
Làm dậy thì vầng rạng đông hồng hồng nhô ngực đất
Tiếng sáo - đàn sơn ca bay lên từ mười ngón gầy vô vọng
Tiếng sáo khép mi
Tiếng sáo tự trầm
Anh đã uống kiệt bầu đêm bằng tiếng giọng sáo
Chảy ngược tim những bọt sao vẫy vùng
Anh còn lại nỗi lặng im vực thẳm
Và gương mặt trời ngơ ngác trăng mai
Treo giữa hai tiếng vang
Một con đường
Dựng vách đá một giọng mơ điếng lạnh
Thật đục trầm một vực thẳm mù mây
Mảnh như vệt sáng
Mảnh đến tuyệt vọng
Con đường dài chiếc lưỡi bàn chân
Con đường nói mê bằng thanh quản đặc cát
Những tiếng nói u ơ bụi mù
Chúng ta đi ê a bước lạc đà
Chúng ta đi cuồng rung hồn dã thú
Chúng ta đi nghềnh nghệch mặt hài nhi
Chúng ta cô đơn trên mỗi dấu giày
Chúng ta thất lạc giữa đám bụi mù xám ngày mai
Chúng ta đi như đưa ma cái nhìn của minh
Một vùng quen thuộc như xa lạ
Và cỏ dại mọc leo tràn mỗi dốc hờ như mí
Tất cả hẹn một mùa yên ngủ kỹ
Không còn gì chờ đợi bên kia
Chỉ đêm như lưới bủa mặt trời đầu lâu
Chậm rãi kéo lên một đáy sâu sự chết
Ngày cháy đống lửa lặng câm
Thiêu rụi giấc mơ trắng nhẹ
Chúng ta bước không ra ngoài sáng tối
Những dấu chân ơ hờ những dấu chân phạc phờ
Cũng như lá đuối lăn tăn đường suối
Một chì suối không thể nào mở biển
Mặn
Lạnh
Xanh
Nỗi khác