Thiên thần giữa đời thường
Câu chuyện văn hóa - Ngày đăng : 17:26, 21/08/2020
Khuya qua, trước khi đi ngủ tôi tình cờ mở mục tn những người lạ, chưa kết bạn FB, vì thường mỗi ngày rất nhiều việc, nhiều tn bạn bè nên tôi không để ý. Tôi đọc trong hàng trăm tn thấy một cô bé có tên là Nga đã nhắn tin rất chân thành xin kết bạn từ nhiều tháng trước, và muốn mua những cuốn sách Hạt Giống Tâm Hồn, Muôn Kiếp Nhân Sinh... giá rẻ để cho người dân hơn 20 xã mượn miễn phí, và để ký tặng những người khác và bạn bè. Sau nhắn tin một chút, thấy nhiều chuyện lạ chưa hề biết, tôi đã gọi cô bé lúc 1 giờ sáng gần 1 tiếng đồng hồ để thăm hỏi, mới biết câu chuyện xúc động kỳ lạ, đầy trắc ẩn của một cô bé đã âm thầm gieo duyên giúp người khác từ 16 năm trước (Nga sinh 1985), dù hoàn cảnh sức khoẻ và gia đình vô cùng khó khăn, bệnh tật hiểm nghèo. Cô bé trước nay không hề thổ lộ hoàn cảnh khó khăn của mình, chỉ đến khi bệnh tình trở nên quá nặng...
Tôi lục tìm thông tin và gần đây trên một số tờ báo đã viết về cô gái thiện tâm và ý chí hiếm có này. Cô gái Trần Thuý Nga này mới khi 13 tuổi đã rơi xuống vực thẳm cuộc đời với bệnh hiểm nghèo ở một vùng quê nghèo xã Nghĩa Đồng, Tân Kỳ, Nghệ An. Tay chân biến dạng, đau nhức, đến hôm nay chỉ còn cử động được một ngón tay để bấm điện thoại, không đi lại được, không có cha, mẹ bị trầm cảm nặng 5 năm nay - trong tuyệt vọng những năm tháng niên thiếu khốn cùng, cô bé đã chấp nhận số phận, tự tìm thấy một tia sáng nhỏ nhoi trong tâm thức, không một lời than vãn, thay vì nhận thương hại của người khác, cô đã âm thầm dành dụm tiền buôn bán một quán bán hạt, bột nghệ... nhỏ để có tiền mua sách cho người dân mượn miễn phí, lan tỏa những điều tốt lành ý nghĩa đến những người khác...
Xin được chia sẻ lại câu chuyện xúc động, những suy nghĩ của cô gái có cách nghĩ khác biệt và trưởng thành hơn so với những bạn đồng trang lứa:
“Tôi sinh ra ở một ngôi nhà bé ở một làng quê nghèo của huyện Tân Kỳ, tỉnh Nghệ An.
Khi còn nhỏ tôi vô tình biết được sự thật rằng cha của các anh chị tôi không phải là cha tôi. Nhưng đó không chỉ là nỗi khổ tâm duy nhất, ít lâu sau bất hạnh và đau khổ không biết từ đâu đã ập xuống cuộc đời non trẻ của tôi.
Dù lúc ấy tôi chỉ là đứa bé, nhưng suy nghĩ trong tôi đã thay đổi. Biết mẹ và anh chị vất vả làm thuê làm mướn, tôi lại là nỗi khổ riêng, thầm lặng của mẹ, nên tôi không bao giờ dám đòi hỏi gì như bao bé thơ bình thường khác. Một số người bảo tôi là "con hoang", “đứa không cha”... khiến tâm hồn non dại của tôi tổn thương sâu sắc - nhưng có lẽ cũng nhờ đó mà tôi sớm biết nghĩ, không tự nuông chiều mình, biết thương mẹ đang bệnh trầm cảm nặng và anh chị lam lũ vất vả của mình.
Lớn hơn chút, tôi đã thầm hứa rằng mình phải chăm chỉ học tốt và siêng năng làm việc để mẹ và anh chị tự hào về tôi. Một động lực sâu xa khác nữa là tôi biết cha ruột mình còn sống. Tôi phải học giỏi, thành người có ích cho xã hội để nếu gặp cha hoặc trước mọi người, tôi có thể tự tin rằng tôi đã sống tốt.
Tôi đã làm được như thế cho đến năm tôi chuẩn bị vào lớp 8, tuổi 13...
Vào một ngày mùa hè năm 1998, tôi sẽ không thể nào quên ngày đó trong đời mình. Căn bệnh viêm đa khớp dạng thấp bất ngờ ập xuống đời tôi. Bác sĩ bảo bệnh của tôi đã bị "lờn thuốc tây", không thể chữa trị dứt điểm mà phải sống chung với sự tàn phá khủng khiếp lên từng khớp xương khắp cơ thể. Thế rồi, tôi không bao giờ tự bước đi được nữa!
Mọi thứ như sụp đổ trước mắt tôi! Bao ước mơ, dự định, bao yêu thương với người thân tôi muốn đền đáp đành dừng lại. Tôi tiếc nuối và tủi thân khi thấy bạn bè vẫn ngày ngày đi học ngay trước ngõ nhà mình. Tôi dằn vặt và đau khổ khi chứng kiến mẹ mình, người thân ngày ngày cực nhọc chăm sóc, vay mượn đầu thôn dưới xóm tiền bạc chạy vạy thuốc thang cho tôi.
Anh cả tôi gầy khô, chật vật gánh vác cả gia đình. Anh đi xe về mệt lại ngủ trên chiếc chõng tre nhỏ hẹp ọp ẹp gần giường tôi. Mỗi lần anh trở nhẹ đã nghe tiếng cọt kẹt của các thanh tre chuyển vẹo, nước mắt tôi ứa ra nghèn nghẹn. Anh làm nghề chạy xe. Bệnh của tôi bệnh viện đã trả về, nghe nói ở đâu có thầy thuốc giỏi là anh lại tìm mời về chữa trị cho tôi.
Mẹ tôi thì sắc các loại thuốc, rồi tự tay làm các bài thuốc đắp cho tôi theo các thầy thuốc bắc, thuốc nam. Mẹ còn xoa bóp các khớp sưng đau cho tôi. Tôi đau đớn đến mức không tự trở mình được, mẹ phải thức cả đêm đỡ chân cho tôi ! Vì cảm giác chân tôi có tay mẹ bớt đau đớn hơn. Từ một cô bé khỏe mạnh, bệnh tật khắc nghiệt quá sớm đã làm mọi sinh hoạt của tôi đều phụ thuộc vào mẹ và người thân.
Tôi không còn thể nào chăm chỉ, nhanh nhẹn giúp đỡ mọi người được nữa. Căn bệnh viêm đa khớp tiến triển nặng thêm mỗi ngày, tay chân tôi bị hỏng khớp, biến dạng, không còn theo ý mình. Tôi không khóc vì đau, bởi đau đớn tôi ráng chịu cũng quen. Thuốc đắng hay phải đắp bao nhiêu loại thuốc khắp các khớp khó chịu đến mấy, phải tiêm chích hay châm cứu bao nhiêu lần tôi cũng không ngại. Tôi chỉ ước mong đỡ bệnh để người thân bớt vất vả, u sầu vì tôi.
Mắt tôi lúc nào cũng sưng húp vì khóc. Những giọt nước như ở sẵn mi mắt cứ tự rơi! Biết bao đêm tôi đau đớn không ngủ được. Tôi cứ muốn mình tan biến như chưa từng xuất hiện trên cõi đời này hoặc ngủ luôn mãi mãi...
Nghỉ học nằm ở nhà, suốt ngày đêm tôi chống chọi với những cơn đau và uống hết thuốc này đến thuốc khác. Chị gái thương, mua cho tôi nhiều sách để em đọc đỡ buồn. Hai em con o cũng tặng tôi những cuốn sách Hạt Giống Tâm Hồn. Làng quê nghèo, ngày còn đi học muốn đọc cũng không có sách. Trong tình cảnh bất hạnh này, mỗi lần nhập tâm vào trang sách, tôi tạm quên đi cơn đau, nỗi tủi thân của đời mình.
- Những trang sách cứu đời tôi.
Rồi qua những trang sách ấy, tôi biết đến nhiều người cũng bị bệnh tật rất nặng, không thể chữa khỏi. Tôi đặc biệt ấn tượng về chị Nguyễn Bích Lan "Không Gục Ngã", anh Công Hùng, bạn Thúy, bạn Thu Thương... ‘Cuộc Sống Không Giới Hạn’ của Nick. Họ không may mắn có cơ thể khỏe mạnh như bao người bình thường khác, nhưng họ đều đang làm được những việc ý nghĩa vừa giúp chính mình sống vui vừa giúp ích cho xã hội, lan tỏa những giá trị tích cực đến mọi người.
Vừa say mê đọc tìm lại sức mạnh của mình qua từng trang sách vừa cố gắng vượt qua những cơn đau triền miên, trong tôi trào dâng lên suy nghĩ thôi thúc mình cũng muốn làm được điều tốt đẹp như các anh chị ấy. Tuy các khớp ngón tay bị sưng đau và biến dạng hết tất cả, nhưng tôi vẫn cố chịu đau, gắng luyện viết, luyện vẽ. Dần dần tay tôi cũng bớt run và viết đẹp hơn trở lại.
Một lần chị gái gọi điện về hỏi tôi có thể làm tủ sách cho thuê không ? Tôi nghe chị và bắt đầu cho thuê chỉ 200 đồng/quyển. Tôi cần mẫn gom những đồng tiền lẻ đó lại, rồi tiền bán hàng vặt, tôi tiết kiệm để mua thêm sách mới.
Dần dần tôi tìm hiểu và mua được thêm nhiều sách hay, có ý nghĩa nhân văn sâu sắc. Đó là các sách nuôi dưỡng tâm hồn, sách văn học kinh điển, sách kỹ năng học tập, kỹ năng sống và phát triển bản thân, sức khỏe... Tôi thậm chí không cho thuê, mà còn thuyết phục mọi người nên mượn đọc hoàn toàn miễn phí.
Tôi khuyến khích mọi người đọc đa dạng. Nếu ai mượn các loại sách ý nghĩa trên thì tôi cho mượn các sách giải trí, nhân văn khác cũng miễn phí. Còn nếu chỉ muốn đưa về nhà các sách giải trí ví dụ như tiểu thuyết ngôn tình thì phải trả tiền thuê. Người đọc tại chỗ thì tất cả sách đều được miễn phí.
Cách khuyến đọc đó của tôi dần dần đã có hiệu quả. Mọi người bắt đầu chịu đọc các sách có giá trị nhân văn để không mất tiền thuê. Họ tâm sự rằng các sách tôi thuyết phục họ đọc miễn phí đều có ý nghĩa truyền động lực và thức tỉnh sâu sắc.
Và ngày tháng ấy, tôi vẫn tìm hiểu các loại sách hay sách quý và dành dụm xoay sở tiền để mua thêm đều đặn. Nhiều người bảo nhờ tôi thuyết phục mà họ mới bắt đầu có thói quen đọc sách. Và nhờ sách, cách nghĩ và tinh thần của họ đã thay đổi tích cực lên rất nhiều. Đặc biệt, một người em khá xa nhà tôi vừa thi đại học đạt 29,1 điểm đã chia sẻ với tôi rằng:
- Thật may khi em được biết chị và được mượn sách miễn phí. Nếu không đọc sách, không biết bây giờ em ra thế nào nữa. Chị là một trong những ân nhân của đời em đó chị ạ.
Tôi rất vui và xúc động! Tôi cảm nhận rằng nỗ lực lan tỏa niềm vui đọc sách đang ngày càng lan rộng. Những người ở cách xa chỗ tôi sống cũng đã nghe mọi người đồn, kể lại và đã tìm đến tôi để mượn sách đọc.
Một số người bạn trẻ hơn đã ngạc nhiên ái ngại hỏi tôi thật lòng:
- Động lực nào để chị trông rất yếu, bệnh tật ốm đau thế này, không lo cho mình mà vẫn có thể dành nhiều tâm sức và tất cả thời gian như thế cho tủ sách miễn phí, mà việc đó lại không hề đem lại chút tiền bạc nào cho chị, trong khi cuộc sống chị và gia đình còn rất nhiều khó khăn ? Thời gian đó sao chị không tìm việc khác giúp bươn chải cũng kiếm được tiền hơn ạ, vì mọi người đều quí chị sẽ ủng hộ?
Tôi đã trả lời nhẹ nhàng và thật lòng mình nhất:
- Chỉ là chị biết trân quý từng phút giây được sống. Và chị nghĩ mình cần sống cho điều gì ý nghĩa nhất và làm được những việc mình cho là còn có thể làm được ở cuộc đời này, hơn là chỉ lo cho mình. Ngày càng có thêm nhiều bạn chăm tìm đọc sách hay, có động lực vượt khó để học giỏi như các em là niềm vui và là nguồn động viên lớn nhất để chị làm được tất cả những điều yêu thích này em ạ.
Sách đã giúp tôi nhận ra sứ mệnh phù hợp nhất với sức khỏe và khả năng của tôi trong bệnh tật. Đó là sứ mệnh "Gieo duyên đọc sách - Lan toả yêu thương". Như lời một bài hát: "Sống trong đời sống cần có một tấm lòng, để gió cuốn đi...". Chúng ta cùng làm những việc tử tế dù nhỏ bé, trao đi sự quan tâm, yêu thương, như gieo trồng hạt giống, rồi những hạt giống tử tế sẽ nảy mầm như hiệu ứng cánh bướm cứ vậy lan tỏa ra rộng khắp hơn.
Tâm sự với các em, tôi đã kể rằng mình học hỏi được bao điều ý nghĩa từ các trang sách quý. Tôi đã biết nhìn vào điều tích cực nhất để có niềm tin vào những điều tốt đẹp vẫn tồn tại, để thấy cuộc sống này đáng sống, giá trị bản thân mình vẫn xứng đáng để sống và lan tỏa...
Bởi vậy, tôi muốn chia sẻ cho mọi người mượn sách miễn phí để không vướng bận gì, để những người hoàn cảnh khó khăn có thể đọc được những cuốn sách hay. Tôi mong mọi người cũng có thể góp sức, tìm được niềm vui, nhưng điều ý nghĩa như sức lực nhỏ nhoi của tôi đã làm được. Đó cũng là một cách tôi có thể trả ơn sinh thành cho mẹ, cho các anh chị, cho mọi người thương yêu xung quanh - và cho cuộc đời này”.
Trò chuyện với cô bé đến rất khuya, tôi động viên em ấy với tất cả chân tình và hiểu biết, trải nghiệm của mình: “Những gì em đã đang gánh chịu thật quá sức chịu đựng của một cô gái thôn quê mới lớn, mà em đã tự có ý thức làm những việc tốt rất thiện tâm từ 16 năm trước rồi. Chắc chắc nghiệp quả của em đang chịu đựng không phải gây ra từ kiếp này, và có lẽ em cũng đã trả đủ rồi - vì em đã làm được việc tốt từ trái tim em mà rất ít người có thể làm được trong cuộc đời này. Em, từ nay, thật thành tâm mỗi khuya hãy nguyện trước Đất Trời Phật và Vũ trụ xin cho em nhiều sức khoẻ, bớt đau đớn, hồi hướng cho mẹ em. Vì biết đâu từ tấm lòng thành của em sẽ lay động Đất Trời và một bậc nào đó sẽ truyền cho em nguồn năng lượng mới để sống cuộc sống như mọi người khác, và biết đâu bệnh tật đớn đau mà em đang gánh chịu sẽ biến mất như một phép nhiệm màu trong câu chuyện cổ tích - hãy cứ nguyện cầu và làm việc tốt đi em - biết đâu một cánh cửa diệu kỳ sẽ mở ra với em!”.
Để động viên chia sẻ với em, tôi và First News - Trí Việt xin được trao tặng em 200 cuốn sách Muôn Kiếp Nhân Sinh, Hạt Giống Tâm Hồn hay mà em chọn, cùng món quà nhỏ ban đầu 50 triệu để phụ với em tìm thầy tìm thuốc chữa bệnh cho mẹ và cho mình bớt đớn đau.
Tôi chia sẻ câu chuyện lay động này lên MXH để những người bạn chúng ta mỗi người, nếu có thể, dành chút thời gian cùng động viên góp sức cho cô bé nhỏ bé tật nguyền nhưng có tâm hồn và trái tim lớn có thêm sức mạnh tinh thần. Dù em nói, bệnh em đã đi chữa khắp nơi rồi, nhưng tây y đã đầu hàng, thuốc Đông, Nam cũng chạy khắp mà không suy giảm, em chỉ mong làm được một thư viện lớn hơn, có nhiều sách hay hơn bên cạnh căn nhà nhỏ bé của mình để lan toả tri thức, để nhiều bạn trẻ, nhiều người dân ở đây được đọc miễn phí.
Tôi có nói với em lúc rạng sáng, em đã từng đọc câu chuyện Ba Hạt Dẻ Dành Cho Lọ Lem hay xem bộ phim Cinderella chưa ? Em có tin rằng bây giờ có nhiều câu chuyện cổ tích, thần thoại hiển linh giữa đời thường. Tôi và các bạn sẽ cùng chia sẻ viết lên câu chuyện thần thoại này giúp cô bé nhé. Biết đâu có thầy thuốc xuất thần nào có thể giúp được cô bé được thoát khỏi bệnh tật hiểm nghèo biết bao năm qua, biết đâu ước mơ thánh thiện của em sẽ trở thành hiện thực.
Nguyễn Văn Phước