Sài Gòn những ngày không ‘bão’
Giáo dục - Ngày đăng : 22:00, 28/06/2014
Ánh nhìn vô định của tôi dõi theo những bánh xe quay vòng trên đường, đôi khi đó lại là bánh xe của sự luân hồi, chuyển nghiệp. Trên tay tôi vẫn cầm ly nước mía ở vỉa hè, ngọt lịm, mát lành… tôi nhìn những gương mặt vô hồn đang di chuyển trên phố. Chiều rơi nhẹ đến nỗi mà tôi cứ ngỡ Sài Gòn lạc bước đêm qua.
Tôi lại mơ hồ nhớ đến những câu đùa của bé bạn chung phòng trọ, nếu cho nó một điều ước thì nó muốn: Sài Gòn những ngày không “bão”. Tôi cười giòn với mong muốn vui vui của nó, tôi bảo nơi này làm gì có bão, mà nếu có thì có bão … hụt.
Nó cũng cười, nụ cười trầm trầm, ngông ngông khó hiểu, nó nói với tôi là nó muốn nơi này có được những ngày bình yên, không bon chen, không xô bồ, không quá ồn ào. Nó với tôi vốn không được sinh ra trên mảnh đất này, không một ai quen biết, cũng không thể hiểu hết con người nơi đây.
Nó sống rất tình cảm, trong con người nó luôn toát lên một vẻ đẹp thánh thiện của cô thiếu nữ đang độ xuân tràn, nó hay cười một mình rồi lại hay chiêm nghiệm những triết lý. Sống chung với nó đã tròn bốn năm nhưng đôi khi tôi cũng không thể hiểu hết được những hành động hay suy nghĩ trong con người nó.
Sài Gòn thì luôn trẻ trung nhưng sao tôi thấy mình ngày một già đi, già theo những mùa hoa Osaka rơi vương vãi trên hè phố. Nơi đây là nơi tá túc cho những giấc mơ, là nơi chắp thêm đôi cánh cho những khát vọng, hoài bão của các thanh niên cũng tìm điểm tựa từ mảnh đất này, mong muốn đổi mình và thay áo cho những quy củ, là ngôi nhà của mọi tầng lớp, Sài Gòn trở nên quyến rũ hơn.
Sài Gòn đã bao bọc tôi những ngày tháng sinh viên, với bao khó khăn, thử thách, đi qua những niềm vui và nỗi buồn khắc khoải. Có đôi lúc tôi yêu nơi này đến lạ, yêu những ngày thời tiết bị lạc bước, se se, lành lạnh, yêu những cơn gió giao mùa khô khô, yêu cả những con đường đầy lá me bay vào một ngày cuối hạ.
Đôi khi tôi cũng bắt gặp những đôi mắt lạc loài, mệt mỏi vì mưu sinh, những ánh nhìn hờ hững, lạc lõng giữa cõi người như cố gắng kiếm tìm một nơi nào đó để làm điểm tựa.
Chiều rơi. Nhẹ. Tôi vẫn sải bước theo dòng người, lòng nghĩ về một Sài Gòn không bão. Nếu nơi đây không có “bão”, chắc gì đẹp và lộng lẫy như thế này, đôi khi chính dòng máu “bão” lại đưa con người đến những ước mơ, đưa họ tiến tới gần hơn với một cuộc sống đầy hứa hẹn.
Ở bên kia đường, cô bé chừng khoảng 10 tuổi cầm tập vé số ngơ ngác nhìn dòng người tấp nập, trong đôi mắt ngây thơ, trong sáng ấy nhốm một màu vàng nhạt của nắng, màu của chiều mưu sinh. Tôi băng qua đường, mua dùm em vài tờ, hỏi em vài câu, rồi em lại tiếp tục con đường của mình, tôi và em ngược dòng.
Trong chốn đèn pha sắc này, còn bao nhiêu người như em, sẽ không ai đếm được, cũng chẳng ai để tâm làm gì, vì ai cũng bận rộn trong những suy nghĩ gánh nặng đời thường.
Thênh thang. Chơi vơi. Tôi trở về với màn đêm dần buông xuống, trời bắt đầu đóng cửa. Tâm hồn tôi bắt đầu mở ra, những góc tối bắt đầu lên tiếng tâm sự với nhau, chúng kể lể, chúng than trách, chúng cười … rồi chúng cùng tôi chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ màng, tôi nghe có tiếng đó ai nói rằng: “Sài Gòn luôn có “bão”. Rồi kéo theo đằng sau là tiếng cười vang cả một vùng tĩnh lặng.
Vĩ Như