Nhận lời hỏi cưới của anh sửa xe đạp để rồi ngày mẹ cấp cứu mới sốc ngất khi biết người đã trả số tiền mổ 300 triệu cho bà
Khoa học - công nghệ - Ngày đăng : 15:54, 13/12/2016
Tôi sinh ra ở làng quê nghèo khó, 20 tuổi thì theo một chị họ lên thành phố làm thuê kiếm tiền một phần gửi về phụ bố mẹ nuôi em, một phần tích lũy cho bản thân mình. Chân ướt chân ráo từ quê ra tỉnh nên tôi còn ngốc nghếch lắm, chưa hiểu gì chuyện đời cả.
Vừa mới làm phục vụ ở quán cà phê được 2 tháng thì bất ngờ có một người đàn ông là khách quen ở đó để ý tới tôi. Ngày nào ông ấy cũng ngồi lại rất muộn tới tận khi tôi hết giờ làm mới chịu về. Mấy chị làm cùng bảo rằng ông ấy đang để ý cái Hà đấy nhưng tôi không tin. Một người đàn ông lịch thiệp giàu có như vậy thiếu gì những cô gái xinh đẹp giỏi giang yêu tại sao phải thích một cô gái quê như tôi cơ chứ.
Nhưng 1nửa tháng trời như thế thì tôi cũng nghĩ ông ấy thích mình thật. Ông không chỉ ngồi nhìn nữa mà muốn tôi ngồi cạnh nói chuyện rồi thì bắt đầu chiến dịch tán tỉnh tôi. Những bó hoa hồng đỏ thắm ngày nào cũng xuất hiện trên bàn rồi thì những món quà đắt tiền hàng hiệu được chính ông ấy trao tặng khiến mọi người ghen tị. Thú thực lúc đó tôi đã bị choáng ngợp và rồi chuyện gì đến cũng đến, tôi nhận lời lên ô tô đi chơi với ông ấy mà không hề biết rằng người đàn ông tôi vẫn nghĩ là tử tế lịch sự đã giăng bẫy sẵn cho mình.
Lái xe đi được một đoạn thì bất ngờ ông ta dừng xe ở chỗ đường tối. Và rồi có lẽ bản tính thú hoang trong người ông ấy đã trỗi dậy quá mạnh không thể kiềm chế được nữa, ông ta lao vào tôi. Tôi cố gắng giãy giụa nhưng không tài nào thoát ra được vì ông ta quá khỏe. Bàn tay của lão già ấy đã luồn được vào trong người tôi, tôi đã nghĩ đời mình thế là hết. Nhưng thật không ngờ, đúng giây phút tuyệt vọng nhất thì thôi lại sờ ngay được con dao gấp nhỏ vẫn để trong túi xách phòng thân.
Nhưng mặc lão nói gì thì nó tôi vã lao xuống đường và chạy bán sống bán chết. (Ảnh minh họa)
Vội vàng kề con dao lên cổ, thậm chí là đã phải cứa chảy máu cổ mình dọa tự tử thì lão già đó mới chịu buông ta và mở cửa xe cho tôi thoát ra: “Xuống dưới đoạn đường này thì cô cũng làm mồi cho lũ nghiện thôi, không thuận theo tôi thì cho cô chết”. Nhưng mặc lão nói gì thì nó tôi vã lao xuống đường và chạy bán sống bán chết. Xung quanh toàn là những ngôi nhà đang xây dở, gió lạnh hun hút đáng sợ vô cùng.
Chạy được chừng 15 phút thì bất ngờ có một chiếc xe máy tiến tới rồi dừng trước mặt tôi. Nghĩ lại lời kẻ khốn nạn vừa nói đường này nhiều nghiện tôi chỉ có vũ khí cuối cùng trong tay liền đưa con dao gấp lên khua khoắng loạn xạ thì không ngờ nghe thấy câu nói ấy: “Cô bình tĩnh đi, tôi không làm hại cô đâu. Sao cô lại đi một mình ở đây?”. Tôi run lên như cầy sấy vẫn cố gắng khua dao nhưng rồi sau đó quỵ xuống vì quá sợ: “Cô bình tĩnh đi, cô ở đâu lên xe tôi chở về, không đi một mình đoạn đường này nguy hiểm lắm. Cô đừng lo tôi không hại cô đâu”.
Không hiểu sao lúc đó nghe giọng nói của anh ta rất thật nên tôi lại ngoan ngoãn lên xe chỉ đường cho anh ta đưa mình về nhà trọ. Nghĩ lại vẫn thấy mình liều, nếu như không phải gặp người tốt mà gặp kẻ xấu thì chắc chắn giờ này đã ngồi kể cho mọi người nghe một câu chuyện kinh hoàng khác rồi. Nhưng lúc đó may mắn đã đến với cô gái là tôi, người đàn ông giúp đưa tôi về chính là Toàn, anh là thợ sửa xe đạp đi ngang qua đó.
Sau anh có nói rằng lúc đầu thấy tôi chạy xiêu vẹo thì nghĩ tôi là gái làm tiền cơ vì đoạn đường đó toàn gái làm tiền với bảo kê và dân nghiện thôi. Đúng là hú hồn. Sau hôm ấy tôi chuyển chỗ trọ và chỗ làm, vì tôi biết nếu gắn bó với quán cà phê đó thì dù muốn hay không muốn cũng có ngày tôi bị kéo vào con đường sa ngã. Vì sau thì tôi biết cả người chị họ và mấy chị làm phục vụ ở đó đều đang đi khách cả.
Tôi xin được vào làm rửa bát thuê cho một quán phở ngay cạnh quán sửa xe đạp của Toàn. Từ đó chúng tôi cũng có nhiều thời gian trò chuyện với nhau hơn và tình cảm cũng bắt đầu nảy nở. Tuy nhiên thời gian ấy anh con trai chủ quán phở cũng công khai tán tỉnh tôi nhưng vì một lần đã bị lừa và cũng biết thân phận mình là gái quê không dám trèo cao nên tôi đã từ chối anh con trai chủ quán luôn. Sau nửa năm gặp nhau tôi quyết định nhận lời hỏi cưới của Toàn, dự định đám cưới sẽ diễn ra vào cuối năm đó.
Thế nhưng rồi đùng một cái nhà tôi có chuyện, mẹ tôi ở nhà phát bệnh và phải vào viện cấp cứu. Bác sĩ nói bà có khối u phải mổ gấp và chi phí cho ca mổ là 300 triệu. Nhà tôi lấy đâu ra số tiền lớn như thế, anh em họ hàng cũng nghèo chẳng giúp được là bao. Dù biết chắc không có cơ hội cứu mẹ nhưng tôi vẫn lên thành phố thử vay mượn xem thế nào. Toàn nghe tôi kể chỉ còn biết ôm chặt lấy tôi, tôi biết anh cũng thương mẹ tôi lắm nhưng anh chỉ là anh thợ sửa xe đạp làm gì có tiền.
Đúng lúc ấy, con trai chủ cửa hàng phở nhắn tin cho tôi: “Đồng ý làm vợ anh thì anh sẽ nộp tiền mổ cho mẹ em”. Tôi choáng váng, đây là giá mà anh ta trả để có được tôi sao. Tôi không yêu anh ta và biết rằng lấy anh ta tôi cũng không hạnh phúc vì chẳng ai là gì thói trăng hoa của anh ta cả. Nhưng anh ta lại có thể cứu được mẹ tôi, là con tôi không thể nào nhẫn tâm nhìn mẹ chết được. Tôi không dám nói chuyện này với Toàn mà đóng cửa ngồi nhà suy nghĩ cả ngày rồi suốt đêm ấy.
Tới sáng hôm sau tôi quyết định phải làm cái việc phản bội Toàn vì chữ hiếu. Vì hôm nay là hạn nộp tiền mổ cho mẹ rồi. Tôi lôi điện thoại định gọi cho con chủ quán phở đồng ý làm vợ anh ta với giá 300 triệu thì bất ngờ bố gọi đến: “Về đi con, có người đóng tiền mổ cho mẹ rồi”. Tôi lao vội ra bắt xe về nhà trong lòng không khỏi thắc mắc không biết ai là người đã giang tay giúp đỡ gia đình tôi như vậy. Về tới viện tôi choáng váng khi thấy Toàn đang ở đó rồi:
- Cậu ấy đã đóng tiền mổ cho mẹ con đấy.
- Anh lấy tiền đâu ra vậy?
- Tiền anh tiết kiệm được mà, căn nhà 5 bên cạnh sau quán sửa xe ấy là nhà của bố mẹ anh cho người ta thuê đấy. 5 năm nay người ta vẫn chỉ nghĩ anh tới đó thuê chỗ để mở quán sửa xe chứ không hề biết anh là con của chủ ngôi nhà ấy. Bố mẹ anh đã cho anh căn nhà đó rồi, cưới nhau xong mình về đó ở em nhé.
Tôi cứ ngỡ như mình đang nằm mơ vậy, nhưng không đó là 1 giấc mơ có thật…
Lâm Minh