Giá như có thể ôm ai đó và khóc, tôi sẽ khóc thật to và không hề muốn dừng lại. Tôi sẽ để cho mọi cảm xúc kìm nén bấy lâu nay được giải tỏa, vo tròn và kết lại thành những giọt nước mắt kia.

Giá có thể ôm ai đó và khóc thật to

Một Thế Giới | 21/12/2015, 16:32

Giá như có thể ôm ai đó và khóc, tôi sẽ khóc thật to và không hề muốn dừng lại. Tôi sẽ để cho mọi cảm xúc kìm nén bấy lâu nay được giải tỏa, vo tròn và kết lại thành những giọt nước mắt kia.

Cuộc sống này thật lắm bon chen, giờ đây tôi đã quá mỏi mệt với những hờn ghen đố kị. Ngày lại ngày, đời vẫn cứ như một cuốn phim cũ lặp lại, nhàm chán và mệt nhoài. Giá như có thể, tôi chỉ muốn được ôm ai đó và khóc thật to.

Sáng sáng soi gương, tôi thấy một con người khác đang nhìn tôi ở trong đó. Người ấy nhìn tôi với ánh mắt ái ngại, dò xét, người ấy hỏi tôi, đây có phải là cuộc sống mà tôi muốn không? Tôi có đang cảm thấy vui không, có được làm những việc mà tôi ao ước không? Tôi có đang say với đời không, hay đời đã bỏ quên tôi rồi?

Và tôi chỉ biết lặng yên với những câu hỏi chất chồng ấy, tôi chỉ biết im lặng cho qua. Không phải tôi không muốn trả lời, chỉ vì tôi không biết trả lời như thế nào cả. Đây là con đường tôi đã chọn, và không chọn nó, tôi không biết phải làm gì đây? Đến một lúc, cuộc sống buộc ta phải như thế, để làm khác đi, tôi không có đủ can đảm vượt qua.

Công việc thì chẳng đâu tới đâu, không có chỗ nào tôi thấy chắc chắn và có thể bám trụ lâu dài được. Bỗng nhiên một ngày, tôi thấy cái công sức tôi theo đuổi bao năm trở thành vô nghĩa. Cầm tấm bằng đại học và bước ra đời, tôi chênh vênh đến lạ. Người ta ở ngoài kia vẫn bon chen để sống, để tồn tại, và tôi cũng phải vậy thôi. Ví mình là một cỗ máy thì hơi quá, nhưng cứ thử ngẫm lại mà xem, ngày lại ngày cuộc sống ấy vẫn nhàm chán như vậy, bức bối như vậy.

Tình yêu ư? Nó là cái gì thế, có thể ăn được không? Đi một quãng đường dài, không phải ai cũng đủ kiên nhẫn để bước tiếp bên cạnh ta. Đến một lúc, sự tán tỉnh hẹn hò đã trở thành nhàm chán, bản thân chỉ muốn được làm những việc mình thích và bận rộn trong mớ công việc thường ngày. Có như thế, mới bớt thấy đơn côi.

Đi được một phần của cuộc đời, chúng ta càng hiểu ra, chỉ cần cuộc đời này có một ai ở cạnh bên, vui cùng những lúc vui, chia sẻ bao nỗi buồn, vậy là đủ. Người mà chúng ta sẵn sàng hy sinh, sẵn sàng nói ra mọi chuyện, sẵn sàng đặt hết niềm tin vào họ. Và trong những tháng ngày đợi họ tới, tôi không muốn ai phải làm bản nháp của chuyện tình tôi.

Giá như có thể ôm ai đó và khóc, tôi sẽ khóc thật to và không hề muốn dừng lại. Tôi sẽ để cho mọi cảm xúc kìm nén bấy lâu nay được giải tỏa, vo tròn và kết lại thành những giọt nước mắt kia. Tôi đợi một bờ vai để tôi có thể thoải mái mà dựa vào.

Thúy Hằng



Bài liên quan

(0) Bình luận
Nổi bật Một thế giới
Vui buồn nghề muối Bạc Liêu - Bài 2: Ứng dụng kỹ thuật, công nghệ mới
Để làm giàu trên chính đồng muối của gia đình, nhiều diêm dân ở Bạc Liêu đã mạnh dạn đầu tư vật tư, thiết bị cơ giới hóa để sản xuất muối theo hướng công nghệ cao. Hướng đi mới đã khẳng định được hiệu quả, góp phần nâng cao sản lượng lẫn chất lượng hạt muối.
Đừng bỏ lỡ
Mới nhất
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO
Giá có thể ôm ai đó và khóc thật to