Nhà Trắng là một nơi rộng lớn, với 132 căn phòng, 35 phòng tắm và 28 lò sưởi rải rác khắp sáu tầng lầu, tất cả đều chứa đựng nhiều sự kiện lịch sử đến mức không có một chương trình tham quan nào có thể nói hết.
Tôi từng có lần vào Nhà Trắng, chỉ mới vài năm trước. Thông qua văn phòng của Barack ở Thượng viện, tôi đã đăng ký cho tôi, Malia và Sasha tham gia chuyến tham quan đặc biệt trong một lần chúng tôi đến Washington vì nghĩ rằng đó sẽ là một chuyến đi thú vị. Các chuyến tham quan Nhà Trắng thường không kèm hướng dẫn viên, nhưng trong chuyến đi này nhóm vài người chúng tôi có một hướng dẫn viên riêng của Nhà Trắng đi theo và dẫn chúng tôi qua những hành lang rộng và nhiều căn phòng khác nhau được mở cửa cho công chúng tham quan.
Chúng tôi nhìn chăm chăm những chùm đèn bằng kính khắc hoa văn được treo trên trần cao của Phòng Đông, nơi từng tổ chức những vũ hội và tiệc chiêu đãi xa hoa, và chăm chú nhìn đôi gò má đỏ bừng cũng như vẻ nghiêm trang của George Washington trong tấm chân dung khổng lồ thếp vàng treo trên một mặt tường.
Qua lời của hướng dẫn viên, chúng tôi biết Đệ nhất Phu nhân Abigail Adams vào cuối thế kỷ mười tám đã sử dụng không gian khổng lồ này để phơi quần áo, và nhiều thập kỷ sau, trong cuộc nội chiến Bắc Nam, Quân đội Liên bang đã tạm trú đóng tại đây. Một số lễ cưới của con gái các tổng thống cũng diễn ra ở đây. Quan tài của Abraham Lincoln và John F. Kennedy cũng từng được đặt tại đây để công chúng viếng thăm.
Hôm đó, tôi đã điểm qua một lượt tất cả những vị tổng thống, tìm cách ghép những gì tôi còn nhớ từ các lớp lịch sử với hình ảnh những gia đình đã thật sự bước đi trên những hành lang kia. Malia, khi đó khoảng tám tuổi, có vẻ kinh ngạc trước không gian khổng lồ của nơi này, còn Sasha năm tuổi đang cố hết sức để không động vào bất cứ thứ gì không được phép động vào. Con bé cố kiềm chế khi chúng tôi đi từ Phòng Đông sang Phòng Lục, nơi có những bức tường lụa màu ngọc lục bảo hoàn mỹ, với câu chuyện về Tổng thống James Madison và cuộc chiến năm 1812, rồi đến Phòng Lam, nơi có nội thất kiểu Pháp và câu chuyện về lễ cưới của Tổng thống Grover Cleveland.
Khi hướng dẫn viên đề nghị chúng tôi theo anh vào Phòng Đỏ, Sasha ngẩng nhìn tôi và “đau khổ” buột miệng đúng kiểu trẻ con, “Ôi không, lại một CĂN PHÒNG nữa hay sao!”. Tôi lập tức suỵt con bé im lặng và nhìn với ý “Đừng có làm mẹ phải xấu hổ”.
Nhưng thành thật mà nói, ai có thể trách con bé được chứ? Nhà Trắng là một nơi rộng lớn, với 132 căn phòng, 35 phòng tắm và 28 lò sưởi rải rác khắp sáu tầng lầu, tất cả đều chứa đựng nhiều sự kiện lịch sử đến mức không có một chương trình tham quan nào có thể nói hết. Thật sự rất khó có thể hình dung cuộc sống thường nhật sẽ ra sao ở nơi này. Đâu đó ở tầng dưới, nhân viên chính phủ vẫn ra vào tòa nhà, còn đâu đó ở trên, Tổng thống và Đệ nhất Phu nhân sống cùng với mấy chú chó cưng ở khu vực dành riêng cho gia đình tổng thống. Nhưng khi đó chúng tôi đang đứng ở một khu vực khác của tòa nhà, nơi giống như một bảo tàng ngưng đọng cùng thời gian, nơi những biểu tượng đã sống và đóng vai trò quan trọng, nơi từng đặt thi thể của những nhân vật có nhiều cống hiến cho đất nước này.
Hai năm sau, tôi quay lại nơi này một lần nữa, nhưng lần này qua một cánh cửa khác và cùng với Barack. Giờ đây nơi này sắp trở thành ngôi nhà tương lai của mình.
Tổng thống Bush và phu nhân đón tiếp chúng tôi ở Phòng Tiếp đón ngoại giao ngay cạnh Bãi cỏ phía Nam. Đệ nhất Phu nhân thân thiện nắm tay tôi. “Cứ gọi tôi là Laura”, bà nói. Chồng bà cũng hiếu khách không kém, tinh thần hào sảng vùng Texas của ông dường như đã lấn át bất cứ cảm giác khó chịu nào do chính trị gây ra.
Trong suốt chiến dịch vận động, Barack đã thường xuyên chỉ trích sự lãnh đạo của tổng thống đương nhiệm, hứa hẹn với cử tri là anh sẽ sửa chữa nhiều điểm mà anh cho là sai lầm trong đó. Bush, một đảng viên Cộng hòa, hẳn nhiên là người ủng hộ John McCain. Nhưng ông cũng cam kết sẽ biến cuộc chuyển giao này thành cuộc bàn giao quyền lực tổng thống êm thấm nhất lịch sử, đề nghị mọi cơ quan của hệ thống hành pháp chuẩn bị hồ sơ tóm tắt mọi chuyện để bàn giao cho chính quyền mới. Kể cả bên phía Đệ nhất Phu nhân, các nhân viên cũng thu thập lại danh sách địa chỉ liên hệ, lịch sinh hoạt, những cách trả lời mẫu để giúp tôi quen thuộc với những bổn phận xã hội đi kèm với chức vị này. Đằng sau tất cả những chuyện này là một sự tử tế, một tình yêu đích thực dành cho đất nước này - một điều mà tôi luôn trân trọng và ngưỡng mộ.
Dù Tổng thống Bush không hề nói thẳng ra, nhưng tôi thề là mình đã nhìn thấy những dấu hiệu của sự thanh thản trên khuôn mặt ông khi ông biết nhiệm kỳ của mình sắp kết thúc, biết mình đã làm tròn bổn phận và có thể sớm trở về nhà ở Texas. Đã đến lúc cho tổng thống kế nhiệm vào thay.
Trong lúc các ông chồng đi đến Phòng Bầu dục để trò chuyện, Laura dẫn tôi vào chiếc thang máy ốp gỗ dành riêng cho gia đình tổng thống, nơi được một người Mỹ gốc Phi trong bộ tuxedo lịch lãm vận hành.
Khi thang máy lên hai tầng để đến tư dinh của tổng thống và gia đình, Laura hỏi thăm Sasha và Malia. Lúc này bà đã sáu mươi hai tuổi, đã nuôi dạy hai cô con gái trong thời gian ở Nhà Trắng. Từng là giáo viên và thủ thư, bà đã sử dụng vị trí Đệ nhất Phu nhân để thúc đẩy giáo dục và bảo vệ giáo viên. Bà nhìn tôi bằng đôi mắt màu xanh dương ấm áp.
“Cô cảm thấy thế nào?”, bà hỏi tôi.
“Hơi choáng ngợp một chút”, tôi thú nhận.
Bà mỉm cười với vẻ cảm thông thật sự. “Tôi biết. Tin tôi đi, tôi hiểu cảm giác ấy.”
Khi đó tôi chưa thể hiểu hết ý nghĩa của những gì mà bà đang diễn đạt, nhưng về sau tôi thường nghĩ về chuyện đó: Barack và tôi đang gia nhập một hội kỳ lạ và rất ít thành viên, bao gồm gia đình Clinton, gia đình Carter, hai gia đình Bush, Nancy Reagan và Betty Ford. Đó là những người duy nhất trên trái đất này biết rõ những gì Barack cùng với tôi đang đối mặt, là những người từng trực tiếp trải qua những niềm vui và khó khăn mà chỉ những ai sống tại Nhà Trắng mới hiểu. Dẫu tất cả chúng tôi đều khác nhau, nhưng chúng tôi đều chia sẻ trải nghiệm chung này.
Laura dẫn tôi xem qua tư dinh của tổng thống và gia đình, chỉ cho tôi nhiều căn phòng khác nhau. Khu vực riêng tư của Nhà Trắng là khoảng không gian rộng gần hai ngàn mét vuông ở hai tầng trên cùng của tòa nhà chính mang đậm tính lịch sử - chính là tòa nhà có hàng cột màu trắng đặc trưng mà bạn sẽ nhận ra ngay trong các bức ảnh.
Tôi nhìn thấy phòng ăn, nơi các gia đình tổng thống dùng bữa, và ngó vào một gian bếp gọn gàng, nơi có các đầu bếp đang chuẩn bị bữa tối. Tôi thấy khu dành cho khách ở tầng trên cùng và đã tìm ra một chỗ có lẽ phù hợp cho mẹ tôi sống ở đó, nếu chúng tôi có thể thuyết phục bà ở chung. (Ở đó cũng có một phòng gym nhỏ, nơi mà cả Barack và Tổng thống Bush đều tỏ ra hào hứng nhất trong suốt phần tham quan của nhóm đàn ông.) Tôi thích thú nhất khi xem hai phòng ngủ mà tôi nghĩ sẽ phù hợp nhất cho Sasha và Malia, ở ngay bên kia hành lang của phòng ngủ chính.
Với tôi, điểm mấu chốt là đem đến cho hai cô con gái của mình cảm giác thoải mái và thân thuộc. Nếu không xét đến sự xa hoa và hào nhoáng - chẳng hạn như việc được dọn vào một ngôi nhà lớn đẹp như mơ có đầu bếp riêng, một làn bowling và một hồ bơi - thì những gì Barack và tôi đang làm là điều mà không bậc phụ huynh nào muốn làm: buộc hai đứa trẻ phải rời khỏi ngôi trường chúng yêu thích ngay giữa năm học, khiến chúng rời xa bạn bè, và đặt chúng vào một ngôi nhà mới và ngôi trường mới mà không cho chúng nhiều thời gian chuẩn bị. Tôi cứ nghĩ mãi chuyện đó, nhưng tôi cũng cảm thấy được an ủi khi biết là đã có những bà mẹ khác và những đứa trẻ khác đã từng thành công khi trải qua chuyện này.
Laura dẫn tôi vào một căn phòng xinh xắn tràn ngập ánh sáng ngay cạnh phòng ngủ chính, nơi vốn được dùng làm phòng thay đồ cho Đệ nhất Phu nhân. Bà chỉ cho tôi thấy khung cảnh Vườn Hồng và Phòng Bầu dục qua ô cửa sổ, nói thêm rằng bà cảm thấy dễ chịu khi có thể nhìn ra ngoài và đôi khi cảm nhận được những gì chồng bà đang làm. Bà nói Hillary Clinton đã chỉ cho bà góc nhìn này vào lần đầu tiên bà đến thăm Nhà Trắng tám năm trước. Và tám năm trước nữa, mẹ chồng của bà, phu nhân Barbara Bush, đã chỉ cho Hillary góc nhìn ấy. Tôi nhìn ra cửa sổ và nhớ rằng mình là một phần của một sự kế thừa khiêm tốn.
Trong những tháng tiếp theo, tôi cảm thấy sự kết nối mạnh mẽ với những người phụ nữ đó. Qua điện thoại, Hillary đã sẵn lòng chia sẻ những hiểu biết của bà, chia sẻ với tôi kinh nghiệm của bà khi chọn trường cho con gái Chelsea. Tôi đã gặp Rosalynn Carter và trò chuyện qua điện thoại với Nancy Reagan, cả hai đều nhiệt tình và sẵn lòng giúp đỡ. Vài tuần sau chuyến thăm đầu tiên đó, Laura đã tử tế mời tôi quay lại Nhà Trắng cùng Sasha và Malia vào một ngày mà hai cô con gái của bà, Jenna và Barbara, cũng có mặt ở đó để chỉ cho hai đứa nhà tôi “những chỗ hay ho” của Nhà Trắng, từ những chiếc ghế nhung ở phòng chiếu phim tại nhà đến cách trượt xuống một hành lang dốc ở tầng trên.
Tất cả những chuyện đó đã khích lệ tinh thần tôi. Tôi đã bắt đầu háo hức chờ đến ngày mình có thể truyền lại những gì tôi học được cho Đệ nhất Phu nhân kế nhiệm.
Trích sách‘Chất Michelle’
Tin, bài liênquan: