Hiếm có loài vật nào mà khả năng sinh lý được truyền tụng nhiều như dê. Tại các thành phố, quán thịt dê mọc lên như nấm và “ngọc dương" luôn được giới ăn nhậu săn lừng từng bữa.
Làm tình nhiều hơn ăn
Dê đực giống còn được gọi là dê xồm - một từ gọi tên thành khái niệm cho cả con người, nhất là mấy ông có tật “tay chân ưa táy máy”.
Theo cái nheo mắt của lão nông Trần Văn Thanh, chúng tôi ngỡ ngàng khi từng con dê cái ra khỏi cửa chuồng, chuẩn bị đi ăn đều quấn quýt bên “cụ xồm”. Mỗi “em dê” đi ngang, xồm đều nhảy lên ân ái. Dân địa phương gọi là...rèo cái.
“Nhìn thì cứ tưởng dê cái nào cũng được xồm ân sủng, nhưng thiệt ra không phải vậy. Dê cái con sẽ mất khoảng hai tháng để trưởng thanh rồi động dục. Còn dê cái lớn sau sinh vài ngày là động dục liền. Dê cái động dục sẽ tìm dê xồm. Dê đực và dê cái đều có nhu cầu sinh lý khoảng 50 lần một ngày, nhưng dê xồm chỉ quan hệ một lần với con dê cái trong ngày. Nó cũng như đàn ông, thích “em lạ” hơn”, lão nông Trần Văn Thanh giải thích vui.
Ông Thanh cho biết thêm, cả xã có hơn 3.000 dân và số dê nuôi cũng tương ứng trên đầu người. Con dê trở thành sản nghiệp quý giá cho nông dân địa phương thoát nghèo bền vững. Bởi vì hiện nay một ký dê hơi là 100 ngàn đồng. Dê lại là loài sinh sản cực nhanh, mỗi năm có thể sinh tối đa ba lứa, mỗi lứa từ hai đến ba con. Tất cả cũng là do khả năng sinh lý diệu kỳ mà không phải loài vật nào cũng có được.
Hai tinh hoàn dê xồm to, lúc nào cũng có khả năng xuất tinh và giúp dê cái thụ thai. Ngoài ra, dê cái với hai bầu vú lớn, sữa dê có hàm lượng dinh dưõng cao nên rất tốt cho việc chăm con. Thịt dê, ngọc dương đều có giá với con người.
Gặp “ vua dê” ở vùng cát trắng
Phải mất gần 50 cây số đường bộ tính từ nhà ông Trần Văn Thanh, chúng tôi mới tới được trang trại trên núi của ông Phú Minh Tâm - “vua dê” vùng nắng gió ở xã Phước Nam, huyện Thuận Nam. Trang trại của ông Tâm nằm ven một sườn núi, đúng cái chất bán sơn địa thích hợp với loài dê. Cảnh vật đẹp mê hồn với dòng suối cạn, chen chúc giữa lô nhô đá trắng và hoang mạc kéo dài, cứ ngỡ như lạc vào sa mạc Mông Cổ với các cao thủ võ lâm trong truyện Kim Dung.
Trước năm 1975, lợi dụng địa thế hiểm trở, cheo leo này mà dân quân địa phương làm chiến khu. Ngày nay, tên gọi của vùng đất hoang hóa này là vẫn còn mang tên là CK 35, tức là chiến khu 35.
Đầu những năm 1990, ông Tâm là người Chăm, bàn với vợ người Kinh vào đây mua đất rẻ như mua kem ký. Cả xóm khuyên can, vì đất ấy không ai dám vào, làm sao nuôi dê? Ngoài ra, Ninh Thuận là tỉnh có lượng mưa ít nhất cả nước, suối thì cạn trơ lấy đâu nước uống cho dê mà chăn thả? Ông Tâm âm thầm thuyết phục khi người vợ bắt đầu lung lay ý chí.
Đó là địa hình bán sơn địa ở Xã Phước Nam có nhiều tàng cây bụi. Con dê ăn lá dưới thấp, khi mùa đông, lá vàng rụng xuống lại tiếp tục là thức ăn dự trữ. Nguồn nước thì có thể khoan giếng để dê uống. Tin vào suy đoán của mình, ông Tâm đã thành công với đàn dê hiện tại của ông hơn 700 con, chia thành bốn trại lớn. Mỗi năm ông xuất chuồng khoảng 300 đến 400 con dê vì không muốn tăng số lượng đàn, khó quản lý. Số tiền thu về cho ông Tâm khoảng 400 triệu đồng.
Để tiện cho việc dê cái đẻ, ôngTâm cho xây dựng hệ thống chuồng trại cao hơn mặt đất khoảng 1,5 mét. Ông thuê luôn bốn hộ đồng bào Chăm coi sóc đàn dê vừa hưởng lương vừa hưởng các nguồn lợi nhuận khác từ dê.
Anh Phú Văn Trụ, một người làm công cho ông Tâm, cho biết: với 700 con dê thì chỉ riêng tiền bán phân dê đã là 21 triệu đồng/ tháng. Phân dê được thương lái tìm đến tận nơi, tự gom vào bao, mỗi bao 20 ngàn đồng rồi chở bằng xe tải đem về Đà Lạt chế biến thành phân trồng rau sạch.
“Vì địa hình nuôi dê là sườn núi, mùa gió ở Ninh Thuận là có gió lớn nên dê bị thổi bay xuống vực chết là thường. Đó là rủi ro không tránh được, còn các cái chết khác như dê đẻ bị sót nhau thì không còn chết nữa vì chúng tôi đã có bí quyết của mình”, ông Tâm nói.
Theo ông Tâm, trước đây phương pháp trị sót nhau là bí quyết của ông, còn bây giờ nó là của chung cho người nuôi dê toàn quốc. Vì ông vào Sài Gòn dự hội thảo, đã không ngần ngại tiết lộ kinh nghiệm này. Theo đó, người nuôi dê chỉ cần dùng bàn tay thon nhỏ của phụ nữ mà thọc vào cửa mình dê thụt rửa rồi kéo nhau ra.
Anh Xuân Hoài, chủ một lò mổ nổi tiếng ở huyện Ninh Phước, cho biết hiện nay ngọc dương tại địa phương có giá khoảng 250 ngàn đồng. Ngọc dương có nhiều công dụng bồi bổ thận, tăng cường khả năng sinh lý nên rất được quý ông và cả các bà ưa chuộng. Lò mổ của anh mỗi ngày làm thịt khoảng 50 con dê nhưng số lượng ngọc dương vẫn không đủ cung cấp cho nhu cầu khách hàng.
Để sử dụng ngọc dương tốt nhất thì lúc con dê con sống phải cắt nguyên chùm, chứ cắt tiết rồi thì mọi tinh túy sẽ tan biến theo nỗi sợ hãi của con dê. Dân gian gọi thô nhưng đúng bản chất, đó là sợ... teo dái.
Tại các thành phố, đô thị trong cả nước, quán thịt dê mọc lên ngày càng nhiều nhưng thực khách thì vẫn đông đảo. Dê núi Ninh Bình thực chất là con dê giống được đem từ Ninh Thuận ra Bắc nuôi. Vú dê cái cũng là một đặc sản luôn thiếu thốn cho thị trường, dẫn theo sự hoài nghi lớn khi nhà hàng nào cũng tuyên bố mình có món này trong thực đơn.
Ông Bá Văn Tin, Chủ tịch Hội nông dân xã Phước Nam, huyện Thuận Nam, cũng là một người nuôi dê có tiếng cho biết thêm, ngọc dương tuy quý nhưng vẫn còn có thứ khác quý hơn từ sản phẩm thịt dê mà không phải ai cũng biết, đó là pín dê pêđê.
Thấy khách tủm tỉm cười, ông Tin giải thích, con dê cũng như con người, nó có giới tính thứ 3 do bẩm sinh. Con dê đực mỗi ngày xuất tinh vài chục lần đã là một kỳ tích ghê gớm, con dê cái mỗi ngày nhu cầu giao phối cũng tương tự. Nhưng con dê pêđê thì... không xuất đi đâu được nên toàn bộ những gì tinh túy nhất được hấp thụ bên trong nó.
“Chỉ có người sành ăn mới tìm thấy pín dê pêđê. Ăn pín dê pêđê thì sinh lực dồi dào, điều này đã được kiểm chứng bởi rất nhiều người. Dê pê đê là con dê từ khi lọt lòng mẹ đã có tới hai bộ phận sinh dục của cả con đực và con cái. Có thể dùng pín dê pêđê ngâm rượu thêm một thang thuốc Bắc hoặc chế biến món ăn đều tốt. Nó là yếu tố giúp gia đình hạnh phúc đó nghen”, ông chủ tịch hội nông dân cười tươi.
Nắng trôi qua khỏi giàn nho thì đàn dê vừa xong cuộc ái ân bất tận để tràn đi kiếm thức ăn.
Lão nông Trần Văn Thanh lại nheo đôi mắt tuổi thất thập cổ lai hy cười giòn: “Con dê chỉ ăn lá táo, lá nho, lá rừng mà sinh lực tràn trề, còn mấy ông ăn nhậu bây giờ tìm hết thứ này đến thứ khác mà cứ xìu xìu. Suy ra, con người mình cứ thấy con dê là phải gọi bằng sư phụ nhé”.